- Lão nô không dám!
Địa Ma vẻ phục tùng, chợt lại nói tiếp:
- Thiếu chủ, sự ra tay vừa rồi đã giúp nữ oa oa của người, dù sao thì tâm tính quyết đoán nên ra tay cũng độc ác.
- Ngươi muốn nói gì?
- Lão muốn nói lão rất thích nữ oa oa này, thiếu chủ liệu người có thể nói với cô ấy để lão dạy bảo cho vài năm, sau này nhất định sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho người!
- Ta không thích!
Dương Khai lạnh lùng đáp lại một câu.
- Vâng vâng, tất cả do thiếu chủ định đoạt.
Địa Ma đâu dám phản bác gì, mà chỉ than một tiếng tiếc nuối.
Cái chết của Nhiếp Vịnh khiến Hồ Mị Nhi kinh sợ, đệ tử các Lăng Tiêu các đang trị thương bên đó cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng Dương Khai gầm lên giận giữ, lập tức Nhiếp Vịnh chạy toán loạn, sau đó một cái dùi màu đen truy kích đến, đang lúc Nhiếp Vịnh giao đấu với giáo đen này thì Lan Sơ Điệp nén ra tay, Nhiếp Vịnh lập tức ngã xuống đất.
- Rốt cuộc là thế nào? Mọi người vẫn không kịp phản ứng.
Vào đúng lúc này yêu thú hình rùa lừng lững như ngọn núi ầm ầm rơi xuống, đệ tử ba phái đang tấn công vây quanh đó bất giác hoan hô lên.
Tiếng cười khanh khách của Hồ Kiều Nhi truyền đến:
- Phương Tử Kỳ, cú đánh cuối cùng này là do ta đánh đó nhé.
Phương Tử Kỳ rầu rĩ nói:
- Ngươi chơi xấu thì sao có thể tính được?
Hồ Kiều Nhi cười nhạt nói:
- Ngươi không chịu được thất bại?
Phương Tử Kỳ tức giận:
- Cái gì gọi là không chịu được thất bại? Nếu không phải ngươi nhân lúc ta không để ý đánh thêm vài chiêu thì làm sao có thể thắng được trận này? Ta không chấp nhặt với loại đàn bà như ngươi!
- Sợ là ngươi cũng không còn mặt mũi nào để nói lý với ta.
Hồ Kiều Nhi được đà không chịu buông tha.
Bị nói trúng tâm lý nên mặt Phương Tử Kỳ đỏ ửng lên. y vẻ không kiên nhẫn nói:
- Ta không muốn giằng co mãi với ngươi chuyện này, trước tiên quan trọng vẫn là lấy yêu đan! Vừa nói Phương Tử Kỳ vừa thò tay sâu vào trong đầu con yêu thú và bắt đầu lục lọi, không lâu sau hắn từ bên trong đó lấy ra một viên yêu đan màu vàng đất tròn vo vẫn đang dính cả máu tươi.
Nhìn chằm chằm vào yêu đan trên tay, ánh mắt Phương Tử Kỳ nóng rực lên:
- Là yêu đan của yêu thú đỉnh phong lục giai đây, chà chà, cái này đáng giá bao nhiêu nhỉ?
Long Tuấn thản nhiên nhìn y rồi nói:
Phương huynh không phải muốn độc chiếm nó đấy chứ?
Thứ quý giá nhất trong người con yêu thú này cũng chính là viên yêu đan này, tuy mai rùa trên lưng nó giá trị nhất định cũng không nhỏ, có thể làm nguyên liệu để luyện khí, nhưng khối mai rùa to như vậy, ai mà có thể lấy đi được?
Ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều tập trung lên tay Phương Tử Kỳ, y ha hả cười rồi thản nhiên nói:
- Ta tất nhiên cũng rất muốn.
Mặt Long Tuấn biến sắc, còn Hồ Kiều Nhi lại mỉm cười nhìn y.
- Nhưng ta đâu dám!
Long Tuấn cười nhạt một tiếng:
- Phương huynh là người hiểu chuyện.
Phương Tử Kỳ chép miệng:
- Nếu ta thật sự lấy nó đi, các ngươi lại tha cho ta sao? Nhưng yêu đan này chỉ có một viên, phải chia thế nào đây?
Phương Tử Kỳ quay đầu nhìn mọi người một vòng, trận chiến lần này không giống như trận đánh chết tám con yêu thú khác, tám con yêu thú kia đều là do ba phái tự mình chiến đấu, còn lần này lại do ba phái hiệp lực, chiến lợi phẩm đương nhiên là ai cũng có phần.
Lời này Phương Tử Kỳ vừa nói ra tất cả mọi người đều im lặng, viên yêu đan này thật sự khó phân.E rằng chỉ có thể bẻ nó thành hiện ngân, sau đó chia làm ba phần, chia cho mỗi phái một phần.
Nghĩ đến đây Long Tuấn đang định mở miệng nói thì Phương Tử Kỳ lại tiếp:
- Lần này có thể đánh chết con yêu thú này cũng thiệt thòi nhiều cho Dương huynh đệ của các Lăng Tiêu các, vậy chi bằng hãy đưa nó cho đệ ấy, thế nào?
Dương Khai lúc này đang đứng bên dưới nghe thấy vậy thì bất giác nhướn mày lên, kinh ngạc nhìn Phương Tử Kỳ.
Long Tuấn vẻ bất mãn nói:
- Tuy hắn bỏ nhiều công lực nhưng Huyết Chiến bang của ta cũng đâu có đứng không, nhiều đệ tử còn bị thương, chẳng lẽ lại không được chút lợi nào?
- Cái mai rùa lớn kia nếu ngươi muốn thì hãy lấy đi, Phong Vũ lâu của ta không có ý kiến gì.
Phương Tử Kỳ chỉ ra bên cạnh nói.
Long Tuấn bị nghẹn chỉ biết trợn mắt nhìn, mai rùa đó bị đệ tử ba phái công kích mà vẫn không để lại dấu vết gì, tuy chất lượng không tồi nhưng ai mà cắt nó ra để mang đi được? Đây chẳng phải nói giỡn sao.
Trong lúc hai người giằng co không thôi thì đột nhiên mặt Phương Tử Kỳ biến sắc rồi vội vàng ném yêu đan trên tay đi.
Viên yêu đan màu vàng đất đó bay ra ngoài nhưng lại không rơi xuống đất mà quay tròn ở giữa không trung.
Cùng với sự quay tròn của nó, từng dòng lực hút vô hình tản ra tứ phương tám phía, một cảnh tượng ly kỳ xuất hiện, đột nhiên từ trong người Phương Tử Kỳ bay ra hai yêu đan khác.
Hồ Mị Nhi và Long Tuấn ở bên đó cũng vậy.
Yêu đan giấu trong lồng ngực Giải Hồng Trần cũng đồng thời bay ra.
Những yêu đan này đều là đệ tử ba phái trước đây đã lấy được khi chém giết tám con yêu thú kia, do mấy người bọn họ cất giữ, giờ đây không một viên nào rơi nhưng tất cả đều bay ra.
Tám viên yêu đan này, nếu dùng một cách sắp xếp huyền diệu tụ hội trên bốn phía của yêu đan yêu thú hình rùa này thì tất cả sẽ đều xoay quanh nó, trong tối tăm dường như dẫn đến một năng lượng thần kì nào đó, toàn Động Thiên Truyền Thừa đột nhiên rung chuyển, trong không gian hỗn độn kia cũng xuất hiện một lốc xoáy khổng lồ, một cảnh tượng như ngày tận thế hiện ra trước mặt mọi người, khiến người ta phải kinh hồn khiếp vía.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có duy nhất tiếng Địa Ma kích động truyền vào đầu Dương Khai:
- Hồn Thú Khai Vân trận!
Dương Khai thần sắc biến đổi, trong lòng chắc chắn Địa Ma biết được điều gì đó nên hắn vội vàng nói:
- Nói rõ xem sao?
Địa Ma nói: