Mà cho tới bây giờ, Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hai người dường như mới lấy lại tinh thần, thân thể của Thái Hợp run rẩy nhìn về Đỗ Tư Tư, nhỏ giọng nói: - Tư Tư, lui! Đỗ Tư Tư một khuôn mặt tươi cười không có chút huyết sắc nào, dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong đả kích khi lão bà bỏ mình, nghe vậy nhìn Thái Hợp một cái, hai giọt nước mắt không được khống chế chảy xuống từ khóe mắt. Nàng cực kỳ sợ hãi rồi! Tuy rằng trước đó cũng gặp phải một chút hung hiểm, nhưng lại hoàn toàn không gây ra chấn động lớn cho nàng như lần này. Trong nháy mắt lão bà bị tạo thành huyết vụ, nàng nhìn ở trong mắt, đầu của lão bà giờ này còn trên mặt đất, trợn to hai tròng mắt chăm chú nhìn chỗ phương hướng của nàng, dường như là đang trách cứ nàng vì sao không cứu mình. Sự đánh sâu vào tâm thần to lớn như vậy, khiến nàng hoàn toàn mất tấm lòng, căn bản không biết phải làm gì cho đúng. Mặc dù nghe được Thái Hợp nhắc nhở, nàng cũng bước không ra bước chân, sợ mình vừa động, liền gặp thủ đoạn thâm độc. Thái Hợp thấy vậy, đương nhiên vội vàng gấp rút đến nơi. Tuy rằng khôi lỗi nhìn như chỉ sẽ giữ ở trước cửa ra, nhưng ai biết nó có thể đột nhiên hạ sát thủ hay không. Hắn cũng không hy vọng thấy người yêu thương của mình chết trước mắt, đi theo dấu vết của lão bà. Dưới tình thế cấp bách, thân hình của Thái Hợp thoắt một cái, liền lẻn đến bên cạnh Đỗ Tư Tư, một tay kéo nàng lại, cũng không quay đầu trở về lối vào.
Mãi cho đến khi Thái Hợp lui trở lại bên cạnh Dương Khai, thân mình mềm nhũn của hắn mới tê liệt té xuống đất. Khoảng cách trăm trượng ngắn ngủi, dường như đã tiêu hao hết tất cả khí lực của hắn, sắc mặt tái nhợt dọa người, hàm răng không ngừng run lên, phát ra tiếng vang răng rắc. Đỗ Tư Tư cũng không tốt gì, sự kinh sợ như vậy khiến tâm thần của nàng thất thủ,trong đôi mắt đẹp tràn đầy đầy vẻ kinh hoảng cùng hoảng sợ. Đừng xem lão bà chỉ là một vị phản hư nhất tầng cảnh, nhưng lúc bà ta còn sống, lại vẫn như cũ có thể để cho người ta có một loại cảm giác đáng tin cậy. Nhưng hôm nay cái chết của bà ta, cũng chỉ còn lại có ba tên thánh vương cảnh, khiến Đỗ Tư Tư cảm thấy mất đi đối tượng có thể dựa vào, đương nhiên là có chút ít hoang mang lo sợ. Sắc mặt của Dương Khai cũng âm trầm đáng sợ. Vừa rồi hắn bị cự côn quét trúng một chút, cho tới bây giờ vẫn chưa bình phục lại. Đây cũng chính là hắn, người có kim huyết bám vào, có năng lực khôi phục cường đại. Nếu là người khác ăn một chút như vậy, chỉ sợ ít nhất cũng phải nghỉ ngơi mấy tháng mới có khả năng bình phục.
Dương Khai uống vào mấy viên đan dược trị thương, hắn khoanh chân điều tức. Bất kể như thế nào, trước tiên ổn định thương thế của mình rồi nói sau. Về phần làm sao rời khỏi địa phương này, chỉ có thể lại bàn bạc kỹ hơn. Nửa ngày sau, Dương Khai mở mắt ra, lặng lẽ dò xét tình huống của tự thân. Thương thế tuy rằng vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng ắt hẳn không có gì đáng ngại, cũng không ảnh hưởng tự mình ra tay.
Còn Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hai người trải qua nửa ngày điều chỉnh, trạng thái cũng tốt hơn nhiều. Song ánh mắt của Đỗ Tư Tư có chút sưng đỏ, thần tình uể oải. Thái Hợp mặc dù không chịu được như thế, nhưng từ trong ánh mắt của hắn cũng có thể nhìn thấu một chút tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ. Dù sao khôi lỗi đó là một kích liền tiêu diệt phản hư cảnh lão bà, có nó bảo vệ ở trước viên môn, Thái Hợp không cho rằng đám người mình có thể bình yên thông qua. Hai người bọn họ nhìn một cái, Dương Khai khẽ nhíu mày, cũng không nói gì, phất tay một chiêu. Cái khiên màu tím trước đó bị đánh bay ra ngoài hóa thành một đạo lưu quang bay trở về. Dương Khai dò xét một lát, phát hiện trên cái khiên màu tím không ngờ xuất hiện thêm một vết sâu, mặt ngoài lại nứt ra khe hở rộng khoảng hai ngón tay, linh tính hao mất rất nhiều.
Dương Khai không khỏi có chút lòng vẫn còn sợ hãi. Mặt của cái khiên màu tím, là sản vật sau khi Dương Viêm tinh luyện hai lần, cấp bậc đã đạt đến trình độ hư cấp thượng phẩm, làm chủ phòng ngự bí bảo, trình độ chắc chắn của nó có thể tưởng tượng được. Một vòng như thế, sau khi bị một kích của cự côn đen nhánh, không ngờ cũng thay đổi thành bộ dáng như vậy, có thể tưởng tượng được lực đạo của một kích kia kinh khủng bực nào. Dương Khai khẽ thở dài một cái. Hắn thu xong cái khiên màu tím, sau khi chuẩn bị đi trở về để cho Dương Viêm lại chữa trị một phen, ngay sau đó đứng lên nhìn khôi lỗi to lớn ngoài trăm trượng, một lúc sau, mới thần sắc ngưng trọng, từng bước một đi về phía bên kia.
- Dương huynh...
Thái Hợp thấy vậy, hơi biến sắc mặt, vội vàng hô một tiếng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play