Nàng ta lắc đầu than thở, trông bộ dạng có vẻ rất khổ não. Đại Diên nhếch khóe miệng, cười khẩy một tiếng, không hề để ý tới việc Thúy La Thảo mà mình vất vả mang về giờ lại được dùng trên người của Doãn Tố Diệp, ngược lại mở miệng nói: - Không còn việc gì nữa chứ? Nếu không có việc gì, mời sư muội về cho. Đã sắp sửa đánh sâu vào Phản Hư Cảnh, vậy ắt phải làm tốt công việc chuẩn bị, nếu không lỡ như thất bại, lại phụ sự khổ tâm của sư tôn. Ý cười trên mặt Doãn Tố Điệp chợt thu lại, rồi trở nên âm lãnh hơn rất nhiều. Nàng ta còn chưa tấn công vào Phản Hư Cảnh, Đại Diên đã trù nàng ta thất bại rồi. Tuy rằng chỉ là một câu nói, nhưng cũng khiến trong lòng nàng ta không thoải mái. - Sư tỷ phải tiếp khách, vậy nên không nói nữa! Đại Diên phớt lờ sắc mặt khó coi của nàng ta, hạ lệnh đuổi khách. Nhưng Doãn Tố Điệp lại không hề có ý định rời đi, thấy việc kích bác Đại Diên không có hiệu quả gì, đôi mắt xinh đẹp lại chuyển động, chăm chú nhìn vào Dương Khai, miệng cười nói: - Vị tiểu ca này trông quen mặt quá. Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi phải không? Dương Khai ngẩn người, hắn không ngờ mình vừa mới tới Lưu Ly Môn, đã bị cuốn vào tranh chấp nội bộ giữa hai tỷ muội họ. Bất quá hắn cũng chả buồn để ý, tươi cười: - Đúng vậy, ta và Doãn cô nương đích thực có gặp qua vài lần, tuy nhiên tại hạ từ lâu đã đem lòng ngưỡng mộ Doãn cô nương, nhưng tại hạ vô danh, Doãn cô nương không để ý tới cũng đành chịu. Doãn Tố Điệp nghe hắn nói như vậy, trên mặt bỗng chốc rạng rỡ như hoa, không kìm được cất lên tiếng cười duyên dáng, vô cùng hài lòng với sự tâng bốc của Dương Khai. Còn Đại Diên thì chau mày lại, nhìn Dương Khai với ánh mắt có đôi chút kỳ quái. Còn về Dương Viêm, vẫn đứng nguyên tại chỗ, không lên tiếng, cũng không có hành động gì, giống như không hề tồn tại vậy. - Ừ, ta nhớ ra rồi, tiểu ca hẳn là người bên cạnh Ngụy Cổ Xương lúc đó, sao tiểu ca và sư tỷ cũng quen biết nhau à? Thanh âm của Doãn Tố Điệp bỗng trở nên dịu dàng, người bên cạnh nghe thấy cũng không cảm thấy có gì bất thường, nhưng Dương Khai lại cảm thấy máu huyết toàn thân có phần chảy nhanh hơn. Hơn nữa âm thanh truyền tới bên tai dường như có một bàn tay vô hình đang vuốt lấy má mình, thư thái vạn phằn. - Quen, là quen trong Lưu Viêm Sa Địa. Dương Khai gật đầu, trả l�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.