Có người kiêng kỵ, có người hoảng sợ, cũng có người đồng tình, đa hình đa dạng… Hơn nữa, dường như mỗi một đợt đệ tử Lưu Ly Môn đều nhận ra Đại Diên. Điều này khiến cho Dương Khai rất chú ý. Dù sao với tính cách của Đại Diên, nàng rất hiếm khi giao thiệp với mọi người, hơn nữa danh vọng của nàng tại Lưu Ly Môn lại vang dội như thế, ai mà chẳng biết, lại từ thần thái của những người này mà suy đoán, Dương Khai âm thầm cảm thấy Đại Diên – nữ nhân này ở trong Lưu Ly Môn e rằng có chút chuyện xưa. Phi hành theo Đại Diên khoảng hơn nửa canh giờ nữa trong dãy núi Thái Thanh, ba người mới tới được trước đỉnh núi tít xa. Nhìn thấy đỉnh núi cao hơn trăm trượng này từ đằng xa, thần sắc vẫn luôn căng thẳng của Đại Diên cuối cũng thả lỏng, để lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm giống như về tới nhà vậy. Nàng nhiệt tình chỉ vào ngọn núi đó giới thiệu với Dương Khai: - Đó là Thiên Huyễn Phong, nơi ở của ta, chỗ ở đơn sơ, mong Dương sư đệ và Dương Viêm cô nương đừng chê cười. - Đại Diên cô nương khách sáo quá rồi. Dương Khai cười ha hả, cùng nàng bay về hướng đỉnh núi kia. Chưa tới ngọn núi, thần niệm của Dương Khai đã quét qua, bỗng phát hiện trên đỉnh núi này không một bóng người, dường như cả Thiên Huyễn Phong chỉ có một mình Đại Diên sinh sống, ngay cả bóng dáng một thị nữ cũng không có. Không lâu sau, ba người hạ xuống một đoạn đường lát ván ở sườn núi Thiên Huyễn, đoạn đư
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.