Võ giả xuất thân từ Chiến Thiên Minh rất dễ nhận ra. Điểm này có thể đoán được từ phục sức từ trên người của bọn họ, tên nào cũng mặc trường sam vàng sáng rực rỡ, uy phong không ai bì nổi. Mà những võ giả này, phần đông đều tạo cho người ta một loại cảm giác mắt cao hơn đỉnh đầu, ngoại trừ đối xử với võ giả của Lôi Đài Tông có chút tôn trọng ra, còn khi nhìn về võ giả của thế lực khác, bất kể là đối phương có tu vi cao hay thấp, đều mang một loại khinh miệt và coi thường. Họ làm như Chiến Thiên Minh rất dễ sợ vậy, và dường như cũng sợ người khác không biết mình xuất thân từ Chiến Thiên Minh vậy, nên dùng kim tuyến thêu ra chữ "Chiến" to lớn ở trên ngực, có thể nhìn thấy được từ rất xa. Bởi vì Khúc Trường Phong, Dương Khai một mực không có cảm tình gì đối với người của Chiến Thiên Minh, cho nên vừa nhìn thấy mấy người này thuộc Chiến Thiên Minh, hắn đã biết ngay chuyện ngày hôm nay không cách nào yên lành rồi, và một màn vừa rồi khi hắn thu Lưu Viêm Phi Hỏa ắt là đã rơi vào trong mắt của mấy người này. Cũng không biết bọn họ nhìn thấy được bao nhiêu.
Trong giây lát, bốn người của Chiến Thiên Minh liền vọt tới cách không xa trước mặt Dương Khai, sắc mặt hoặc là kinh ngạc hoặc là vui mừng, không ngừng nhìn và đánh giá hắn. Không thể không thừa nhận, Chiến Thiên Minh quả thật có lực lượng rất hùng hậu. Bốn người này đều là võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh. Thánh nguyên trong cơ thể của mỗi người đều tinh thuần và hùng hồn hơn so với võ giả bình thường. Trên người họ đều lóe ra quầng sáng màu lam nhạt bao phủ quanh thân. Quầng sáng này hàn khí bức người, rõ ràng là do một loại bí bảo thuộc tính lạnh đang phát huy tác dụng, ngăn cản hỏa độc của chỗ này xâm lấn thay cho bọn họ. Cầm đầu là một nam tử mặt trắng không râu, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi. Sau khi khám phá tu vi thật sự của Dương Khai xong, mày của hắn không nhịn được nhướng lên, tạo ra một biểu tình kinh ngạc hết sức. Hắn không rõ Dương Khai là một Thánh Vương nhất tầng cảnh này sao lại còn sống ở cái loại môi trường ác liệt như nơi này. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, dường như cũng không có bí bảo bảo vệ, điều này làm cho trong lòng kẻ này cả kinh, biểu tình khi nhìn về phía Dương Khai hơi có chút ngưng trọng. Kẻ có thể không cần bí bảo khi ở chỗ này, chỉ dựa vào thánh nguyên ngăn cản sự nóng bức cùng hỏa độc, thì không thể coi là một kẻ bình thường được.
- Hắn vừa rồi không phải đã thu một viên Lưu Viêm Phi Hỏa sao? Bên cạnh đó, một nam nhân có thân hình gầy yếu khác trợn to tròng mắt, ngạc nhiên hỏi toáng lên. Xem ra vừa rồi vì còn cách quá xa, bọn chúng cũng không nhìn thấy rõ ràng, chỉ hơi có chút hoài nghi, cho nên mới phải lập tức chạy tới muốn xác nhận một phen. - Không đến mức như vậy chứ. Lưu Viêm Phi Hỏa đâu phải là vật có thể tùy tiện muốn thu là thu? Tầng thứ ba này tuy rằng số lượng Lưu Viêm Phi Hỏa có nhiều hơn một chút. Nhưng ngay cả Phương Thiên Trọng đều không thể đuổi kịp, hắn dựa vào cái gì mà có thể thu?
Võ giả thứ ba vô cùng xấu xí chậm rãi lắc đầu, ra vẻ không tin. - Có phải hay không, hỏi một chút chẳng phải sẽ biết ngay hay sao? Nam nhân thân hình gầy yếu cười hăng hắc, đĩnh đạc nói với Dương Khai: - Tiểu tử, vừa rồi ngươi thu thứ gì, lấy ra xem thử một chút. - Liên quan gì đến các ngươi? Dương Khai nhàn nhạt nhìn bốn người, một chút hoảng sợ thậm chí ý tứ chạy trốn cũng không có. - Ha ha... Nam nhân thân hình nhỏ gầy nghe vậy cười ha hả, không ngừng gật đầu nói:
- Ừ. Quả thật không liên quan đến chuyện của chúng ta, nhưng mà tiểu tử kia, ngươi biết chúng ta là ai không? Lại dám nói với chúng ta như vậy, có chút ý tứ! Nói như thế, thần sắc hắn biến thành dữ tợn, lạnh căm căm bảo: - Tiểu tử, muốn sống mau giao thứ gì đó ngươi vừa thu ra đây, đại gia tâm tình tốt, sẽ tha cho ngươi không chết, bằng không... Hắc hắc... Tiếng cười hăng hắc như thế, ý uy hiếp bộc lộ rõ ràng trong lời nói. Nam nhân mặt trắng không râu một mực quan sát Dương Khai, nghe vậy khẽ cau mày, bất quá nhanh chóng giãn ra ngay. Hắn tuy nhìn thấu Dương Khai có chút không bình thường, thần tình đối phương trấn định rất quỷ dị, nhưng đối phương dù sao chỉ là một người mà thôi, hắn không tin thực lực của bốn người mình sẽ không có biện pháp bắt đối phương. Trên đời này dù sao cũng có võ giả tự cho là mình rất cao cường, có chút bản lãnh liền cảm giác mình rất giỏi rồi. Người như thế hắn đã thấy qua rất nhiều, bởi vì bản thân hắn cũng chính là một người trong số đó. Bất quá, sau khi bị Khúc Trường Phong làm nhục nhiều lần, hắn mới nhận rõ núi cao thực tế còn có núi cao hơn. Hắn theo bản năng quy nạp Dương Khai vào trong loại người như thế. Người như thế nhất định là sẽ chịu thua thiệt lớn. Bản thân của hắn vận khí tốt, bởi vì xuất thân cùng tông môn với Khúc Trường Phong, cho nên không bỏ mạng ở dưới tay của Khúc Trường Phong. Bất quá sau khi nhận rõ thực tế, hắn làm việc khiêm tốn hơn rất nhiều so với trước kia.
- Ngươi cứ muốn là ta đưa hay sao? Ngươi là cái thá gì? Dương Khai khinh bỉ nhìn bốn người đối phương, thần tình vẫn lạnh nhạt như cũ.
- Tiểu tử đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT