Trong cung điện của Tông Ngạo, ở một sương phòng nào đó, Dương Khai ngồi khoanh chân lại.
Lấy ra đóa Thiên Linh Quỷ lan đó, Dương Khai ăn luôn nó mà không có chút do dự gì.
Cảm giác mát lạnh ở cổ đi từ yết hầu thẳng vào phần bụng, lặng yên vận huyền công hóa giải dược hiệu, rất nhanh chóng, cảm giác mát lạnh ấy kéo dài tới tận trong xương cốt tứ chi, vô số những lỗ chân lông cơ thể giãn da, từng khối máu thịt cũng như có được sự thoái mái dễ chịu đến cực độ, vui mừng khôn xiết.
Vì để có thể luyện thành Ly Hỏa đan có đan vân, để tiếp tục nâng cao cảnh giới tu vi, Dương Khai đã dồn hết sức lực của mình.
Hơn nữa, hắn cũng không coi sự việc lần này là một kiếp nạn, ngược lại, hắn còn cho rằng đó là một cơ duyên.
Hiên nay hắn cô đơn một mình lưu lạc trong Tinh Vực, không có bất kỳ thân bằng hảo hữu, không có bất kỳ sự trợ giúp nào, chỉ có dựa vào thực lực của bản thân mới là cái căn bản của sự tồn tại. Tuyết Nguyệt hôn mê bất tỉnh, vừa lúc là cơ hội cho hắn chuyên tâm tu luyện.
Một chuyện xấu, khi nhìn ở một góc độ khác, thường thường có thể biến thành một chuyện tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT