Đáng tiếc, giọng Lý Thi Thi sau đó nhỏ hẳn đi, Cố Vãn Nguyệt không thể nghe thấy gì nữa.

Trừ phi tiến lại gần nghe lén, nhưng làm vậy không chỉ dễ bị phát hiện mà còn phải chứng kiến cảnh tượng mây mưa khó coi của bọn họ. Cố Vãn Nguyệt không muốn làm bẩn mắt mình.

Thấy hai người bàn bạc xong lại tiếp tục mây mưa, tiếng r*n rỉ ngày một lớn, Cố Vãn Nguyệt thật sự chịu thua.

Tô Cảnh Hành nhíu mày:

"Lý Thi Thi không thể giữ lại được nữa, ta sẽ tìm cơ hội kết liễu ả."

"Ngươi định làm thế nào?" Cố Vãn Nguyệt cũng động sát tâm.

Tô Cảnh Hành suy nghĩ rồi nói:

"Trong sơn động không tiện ra tay, đợi khi ra ngoài, tùy tiện tạo ra một tai nạn là được."

Như vậy vừa không gây phiền phức cho Tôn Vũ, lại không rước họa vào thân.

"Ngươi suy nghĩ thật chu đáo."

Cố Vãn Nguyệt gật đầu, Tôn Vũ đối xử với họ rất tốt trên suốt chặng đường, nàng cũng không muốn gây rắc rối cho hắn.

Thế nhưng, nàng không muốn nghe thêm âm thanh gian díu của hai kẻ kia nữa, bèn trực tiếp mua một con rắn nước từ sàn giao dịch rồi ném tới chân Tô Hoa Tuấn và Lý Thi Thi. Nàng không mua rắn độc vì sợ nó chạy thoát ra ngoài làm hại người khác.

Chẳng mấy chốc, Lý Thi Thi và Tô Hoa Tuấn đồng loạt hét lên thất thanh, vội vàng vơ lấy quần áo rồi chạy ra ngoài.

"Phu quân, để ta tiếp tục cõng ngươi về, đừng để họ thấy chân ngươi đã khỏi." Cố Vãn Nguyệt nhắc nhở.

Tạm thời chưa thể xác định trong đoàn lưu đày có tay chân của Hoàng đế hay không, cẩn thận một chút vẫn hơn.

"Nương tử, vất vả cho nàng rồi."

Tô Cảnh Hành hơi đỏ mặt, tiếp tục áp người vào vai Cố Vãn Nguyệt.

Không lâu sau khi Lý Thi Thi và Tô Hoa Tuấn trở về đội, Cố Vãn Nguyệt cũng đưa Vân Mạc đuổi kịp.

"Cố tiểu nương tử, cuối cùng nàng cũng về rồi."

Tôn Vũ và Trương Nhị đã lo lắng từ lâu. Bọn họ vốn định nếu hai người không trở lại sẽ phái người vào động tìm kiếm.

"Vân công tử, sao các ngươi lại cùng nhau đi ra từ sâu trong động?"

Tôn Vũ tiến lại, không khỏi kinh ngạc. Hắn nhớ rõ người đi vào chỉ có Cố Vãn Nguyệt và Tô Cảnh Hành. Mấy hành động mờ ám của Lý Thi Thi và Tô Hoa Tuấn hắn cũng thấy, nhưng lười bận tâm.

Cố Vãn Nguyệt đưa ra lý do đã chuẩn bị từ trước:

"Họ cũng giống chúng ta, vào đây để tránh núi lửa phun trào. Cả hai đều bị thương, ta đã băng bó đơn giản rồi đưa họ đến đây."

"Ồ, thì ra là vậy."

Tôn Vũ liếc qua vết thương trên người Vân Mạc, nhận ra đó là vết kiếm thì ánh mắt lóe lên, nhưng thức thời không hỏi nhiều. Hắn chỉ quan tâm đến hai người Cố Vãn Nguyệt và Tô Cảnh Hành:

"Hai người không sao chứ?"

"Chúng ta không sao."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Tôn Vũ yên lòng.

"Đúng rồi, Tôn đại ca, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Cố Vãn Nguyệt đặt Tô Cảnh Hành xuống, kéo Tôn Vũ sang một bên rồi kể lại những lời của Lý Thi Thi. Dù không biết Lý Thi Thi sẽ có hành động gì tiếp theo, nhưng nàng thấy cần phải báo trước cho Tôn Vũ một tiếng.

Tôn Vũ vội nói:

"Ngươi yên tâm, lão Tôn ta không phải kẻ ngốc, ả muốn ly gián chúng ta không dễ dàng như vậy đâu."

Tôn Vũ có thể trở thành thủ lĩnh của đoàn lưu đày, dĩ nhiên cũng có chút bản lĩnh, sao có thể dễ dàng bị ả ta ly gián được?

"Nói đến Lý Thi Thi, trên đường lưu đày ả cũng gây không ít chuyện. Ai, ta ghét nhất loại phạm nhân này, ngày nào cũng gây sự cho ta, không có ả thì tốt biết mấy. . ." Tôn Vũ giả vờ buột miệng than thở.

Cố Vãn Nguyệt lại nghe ra được, đây là đối phương đang ám chỉ rằng, cho dù nàng có giết Lý Thi Thi, hắn cũng sẽ ngầm đồng ý. Dù sao thì Lý Thi Thi đúng là một kẻ phiền phức.

Nghe vậy, Cố Vãn Nguyệt cũng nhếch môi cười, trong lòng đã có kế hoạch cho bước tiếp theo.

Khi trở lại chỗ của nhà mình, Tô Cẩm Nhi và Dương thị đã tìm được rất nhiều cỏ khô, lót dưới đệm cho thật êm ái.

"Đại tẩu, tẩu nằm xuống nghỉ một lát đi." Tô Cẩm Nhi nói. "Để muội nấu bữa tối, trong tay nải còn một ít gạo lứt và rau dại, vừa đủ nấu một nồi cháo rau."

"Nấu nhiều một chút, chia cho những người khác nữa."

Tô Cẩm Nhi vội vàng gật đầu, nhóm lửa bắt đầu bận rộn.

"Ta đi vệ sinh một lát, ngươi trông chừng giúp ta."

Cố Vãn Nguyệt cuối cùng cũng có cơ hội xem không gian đã thay đổi thế nào, bèn nói với Tô Cảnh Hành một tiếng rồi biến vào trong không gian.

Ngay khoảnh khắc tiến vào, nàng hoàn toàn sững sờ. Đây còn là không gian mờ mịt sương mù trước kia sao?

Tòa nhà y dược và nhà hàng vẫn không thay đổi, nhưng nền đất xi măng xung quanh đã biến thành một thảo nguyên rộng lớn bao la. Trên đầu là trời xanh mây trắng, gió xuân ấm áp thổi nhẹ, giữa thảo nguyên có một dòng sông trong vắt uốn lượn chảy qua.

"Đây là nông trại lớn của ta sao?" Cố Vãn Nguyệt bất giác thốt lên.

Nếu có thêm vài khu rừng ăn quả, đàn bò, đàn dê, rồi dựng một căn nhà gỗ nhỏ bên bờ sông, thì nơi đây chẳng phải chính là ngôi nhà trong mơ của nàng sao!

"Chúc mừng ký chủ, đây là diện mạo của không gian sau khi kích hoạt hệ thống thời tiết. Để thưởng cho sự chăm chỉ tích trữ hàng hóa của ký chủ trong thời gian qua, hệ thống đã nâng cấp thêm nông trại. Từ hôm nay, nông trại này sẽ vĩnh viễn thuộc về ký chủ. Ký chủ có thể nỗ lực để cải tạo nông trại theo ý thích của mình."

Giọng nói máy móc của hệ thống xen lẫn một tia chúc mừng khó có thể nhận ra.

"Tuyệt vời, ta có nông trại của riêng mình rồi!"

Cố Vãn Nguyệt phấn khích chạy nhảy trên thảo nguyên, tâm trạng kích động không kém gì lúc nàng mới nhận được không gian. Từ nay về sau, không gian này không còn là một nhà kho lạnh lẽo nữa, mà là một thế giới nhỏ tràn đầy sức sống thuộc về riêng nàng!

Cố Vãn Nguyệt chạy một lúc lâu, mệt lả nằm vật ra bãi cỏ. Nhìn mảnh trời đất nhỏ bé của riêng mình, nàng đột nhiên có một khao khát chia sẻ mãnh liệt. Người đầu tiên nàng nghĩ đến là Tô Cảnh Hành.

Nhưng nàng nhanh chóng lắc đầu. Dù thời gian qua chung sống rất tốt, nàng đã bắt đầu có chút cảm tình với Tô Cảnh Hành, nhưng mối quan hệ của cả hai vẫn chưa đủ để nàng cho hắn thấy không gian này. Đây là bí mật, cũng là át chủ bài của nàng.

Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy. Cố Vãn Nguyệt không muốn vướng bận những chuyện này nữa, bắt đầu lên kế hoạch trong đầu xem nên mua hạt giống và gia súc gì để nuôi trong không gian.

Ninh Cổ Tháp là một nơi lạnh lẽo khắc nghiệt, gần như không có cây trồng, khắp nơi băng tuyết bao phủ. Xem ra việc cấp bách bây giờ là phải trồng thêm nhiều rau củ quả.

"Hệ thống, trồng rau trong không gian này có sống được không?"

"Không chỉ sống được mà chu kỳ sinh trưởng còn rút ngắn, giá trị dinh dưỡng cũng tăng cao." Hệ thống kiêu hãnh đáp.

Ngay lúc Cố Vãn Nguyệt đang mải mê tưởng tượng, bên ngoài không gian bỗng vọng đến tiếng la hét:

"A, bụng ta, bụng ta đau quá. . ."

"Bụng ta cũng đau, chuyện gì thế này?"

Nghe những âm thanh hỗn loạn, Cố Vãn Nguyệt đột nhiên nhớ lại lời Lý Thi Thi nói muốn đối phó mình. Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, nàng vội vàng rời khỏi không gian.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trong sơn động, Cố Vãn Nguyệt chết lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play