Minh Sùng Đế hơi sửng sốt, lại quay đầu nhìn về phía Tần Mạn Kiều. Lời này của A Lâm, hình như cũng có chút đạo lý. Nhưng hắn cứ cảm thấy là lạ chỗ nào.
Tần Mạn Kiều nhún người, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, biểu hiện hôm nay của người không tệ. Người nhìn xem, những quan viên bình thường lên triều lúc nào trừng mắt hếch râu, hôm nay lại co ro ở trong góc, không dám tới gần phụ hoàng, không dám quấy rầy phụ hoàng uống rượu.”
“Rượu mừng này, phụ hoàng uống được rất hài lòng.”
Minh Sùng Đế nhíu mày, sau đó gật đầu nói: “Bầu không khí không tệ, tửu lượng của đại ca con còn không tốt bằng trẫm.”
Chỉ chút chuyện như vậy, cũng có thể làm Minh Sùng Đế đắc ý.
Tần Mạn Kiều nói: “Đúng thế, trước giờ đại ca hành quân không được uống rượu, đương nhiên là tửu lượng của huynh ấy không tốt bằng phụ hoàng. Nếu hôm nay phụ hoàng không cản rượu thay đại ca, vậy thì e rằng, ngay cả tân phòng huynh ấy cũng không mò tới được. Huynh ấy và tẩu tử là đôi uyên ương số khổ đợi nhau sáu năm ròng. Người cam lòng để bọn họ tân hôn gặp trắc trở sao?”
“Ừm, thiên kim của Trầm Các Lão, cũng là một người cơ khổ. Chẳng qua bây giờ đã tốt rồi, hẳn là Trầm Các Lão và Trầm phu nhân ở dưới suối vàng biết được, cũng có thể an tâm nhắm mắt. Trẫm đã thúc đẩy được một chuyện tốt.” Minh Sùng Đế sờ lên đầu, rồi lại khom người xuống trực tiếp ôm A Lâm bảy tuổi lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play