“Vậy nhất định là có người có thù với Trầm gia, còn sống sờ sờ làm lão gia nhà chũng ta tức chết. Thứ nhất, có thể ngăn không cho tiểu thư xuất giá. Thứ hai, có thể dùng cái chết của lão phu nhân, để làm bẩn thánh danh của lão gia. Một công ba việc!” Đào ma ma cắn răng, vô cùng tức giận nói: “Tiểu thư, chúng ta không thể cứ như vậy mà tha cho Bích Xuân được. Nàng ta cố ý chọn đúng lúc đó để hại người đấy! Người nhất định phải phấn chấn lên.”
“Đào ma ma nói rất đúng.” Con dâu trưởng An Thị của Đường gia nói: “Tuyệt đối không thể nhẹ nhàng buông tha cuyện này được. Bằng không, sau này còn không biết sẽ tạo thành họa gì cho Trầm gia. Lệ Nhi, mặc dù Trấn Hổ Bình cách xa Thành Định Kinh. Nhưng Đường gia có thể phái một số người, cùng con về Thành Định Kinh điều tra chuyện này. Chờ giải quyết Bích Xuân xong, thì con lại về Đường gia làm bạn với ngoại tổ mẫu. Mẫu thân, người nói xem?”
Lão thái quân gật đầu: “Mặc dù không nỡ xa con, nhưng đại cữu nương của con nói rất đúng. Cứ để cho lão tam và Tam cô nương, Tứ cô nương về Kinh cùng con đi. Nhất định phải tra ra chuyện này, không được buông tha cho kẻ ác.”
“Đa tạ tổ mẫu thông cảm. Con thay mặt phụ thân, nói lời cảm ơn với Đường gia.” Nàng chậm rãi đứng dậy, muốn hành lễ với lão thái quân.
Lão thái quân lại vươn tay kéo nàng, nói: “Cảm ơn cái gì? Bây giờ còn phân ta ngươi gì nữa? Cha con, hừ, sống cả một đời, đến chết còn không bảo vệ được nương con. Nể mặt con… Thôi, cứ nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày trước đã, rồi lại về Kinh.”
Nửa tháng sau, Trương Thị nhận được một bức thư, trong thư nhắc tới Trầm Thanh Lệ.
Bà ấy xem thư xong, liền kích động đi ra khỏi phòng, kêu to đám người trong viện: “Ai da, người đâu mau tới đây, mau tới đây!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play