Triệu Thái Y sốt ruột nói: “Thái Tử điện hạ, Lục cô nương đã không uống nổi chén thuốc.”
Cái kia đã không được, viên thuốc lớn như vậy sợ cũng không thể nuốt trôi.
Sở Nghiêu nhíu mày, cũng không có đáp lại.
Sau khi hắn nhét viên thuốc vào trong miệng Tần Mạn Kiều, liền một mực khép chặt cằm nàng, để cho nàng một mực ngâm viên thuốc.
Cứ như vậy, đám người nín thở nhìn chằm chằm Tần Mạn Kiều ước chừng nửa canh giờ, mà động tác Sở Nghiêu vẫn luôn duy trì như lúc đầu, ngay cả động cũng không thấy hắn động một cái.
Nhưng vào lúc này, thân thể Tần Mạn Kiều đột nhiên run lên một cái, Sở Nghiêu thả lỏng tay ra, đám người chỉ thấy Tần Mạn Kiều phun ra một ngụm máu lớn.
Trong khối máu tụ kia còn có con côn trùng trắng lớn bằng chiếc kim đang ngọ nguậy.
Triệu Thái Y thấy cảnh này liền kinh ngạc hô to: “Đây, đây là cái gì?”
Tôn Thái Y nhiều tuổi nhất, lập tức lấy cái kẹp trong hòm thuốc ra, gắp con trùng nho nhỏ kia lên nhìn kỹ, một lúc sau, sắc mặt thay đổi: “Đây là cổ trùng mà.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT