“Thật ra ta đã hỏi qua mẫu thân rồi, bà nói tính tình mỗi đứa nhỏ không giống nhau. Có mấy đứa nhỏ, ai cũng có thể ôm, thấy người liền cười. Nhưng có vài đứa lại sợ người lạ, ỷ lại cha mẹ, hoặc chỉ ỷ lại mẫu thân. Dù sao thì cũng là mang thai mười tháng mới sinh ra mà.”
“Tình huống của A Lâm cũng là bình thường. Chờ lớn hơn một chút, nó hiểu chuyện, thì sẽ không bài xích phụ vương ôm nữa. Chỉ sợ đến lúc đó, chàng lại không muốn ôm nó nữa.” Tần Mạn Kiều trêu ghẹo nói.
Sở Nghiêu nhìn thấy A Lâm trong lòng Tần Mạn Kiều buồn ngủ, vươn tay tới, đang chuẩn bị véo cái mặt thịt tròn vo của nó, thì đã lập tức bị Tần Mạn Kiều hất đi.
Sở Nghiêu lập tức rút tay về, cười cười nhìn Tần Mạn Kiều.
Tần Mạn Kiều lười nhìn hắn, nàng xoay người sang chỗ khác, dịu dàng vỗ lưng A Lâm.
Không biết có phải A Lâm đang nằm mơ hay không, mà khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên ý cười, nhưng nụ cười này chỉ thoáng qua.
Tần Mạn Kiều nhịn không được mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ của A Lâm, càng nhìn càng thích.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play