Sở Nghiêu nhìn thấy biểu tình tức giận kia của Tần Mạn Kiều, biết là dỗ không xong.
Vốn hắn không tán thành việc giấu giếm Tần Mạn Kiều. Trải qua chuyện Bắc Hàn Vương, Sở Nghiêu càng têm tin tưởng, Tần Mạn Kiều có suy nghĩ của mình.
Nàng muốn, không phải là sự che chở tự cho là đúng của bọn họ, mà là cùng bảo vệ lẫn nhau.
Sở Nghiêu tiến lên, lại kéo tay Tần Mạn Kiều. Tần Mạn Kiều vốn định rút tay về, nhưng lần này nàng không rút được.
Hắn dùng sức kéo nàng vào lòng: “Tức giận thì phải đối mặt với cô, để cô biết bây giờ nàng đang giận. Không được buồn bực một mình, lỡ như bực hỏng thì phải làm sao bây giờ? A Lâm nhìn thấy, còn tưởng rằng người làm cha này bắt nạt nàng.”
Hai nắm tay nhỏ của nàng đập nhẹ lên ngực Sở Nghiêu: “Chẳng lẽ không phải à? Các người bắt nạt người, hóa ra chuyện Phục Cầm biết được, đều là tin tức đã được các ngươi chọn lọc. Các ngươi giấu ta bao nhiêu chuyện, không nói cho ta biết rồi? Hai ta tính toán lại cho rõ ràng hết đi.”
Khuôn mặt Sở Nghiêu tối sầm lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT