Lúc này, Tần Thiên Hạo quay đầu kêu một tiếng, “Ngụy công tử, cậu không đi vào sao?”
Ngụy Thiên Thanh lấy lại tinh thần, hạ mắt xuống, sửa sang lại dây yên ngựa, nói, “Ta đã hộ tống tẩu tẩu đến Trương gia, phải trở lại Từ Thành xem!”
Nói xong, Ngụy Thiên Thanh trở mình lên ngựa, rời đi.
Tần Thiên HẠo nhìn qua bóng dáng của Ngụy Thiên Thanh, thấp giọng nỉ non, “Kỳ kỳ quái quái….”
Lúc Tần Mạn Ca vào nhà, theo bản năng quay đầu nhìn một chút hướng Ngụy Thiên Thanh.
Thấy hắn cưỡi ngựa, rời đi hướng ngược lại với phía Trương Thị tới, lông mày Tần Mạn Ca không khỏi nhíu sâu.
“Tỷ tỷ, nghe nói Từ Thành mất mùa.” Thanh âm Tần Mạn Kiều vang lên.
Tần Mạn Ca quay lại, gật đầu nói, “Ngụy gia đã dựng lều phát cháo ròng rã nửa tháng, thế nhưng chỉ giải quyết được ấm no của một phần nhỏ,
“Người gia trẻ em chết đói ở đầu đường nhiều đếm không xuể, lần này tỷ trở lại một chuyến, e rằng không ở cùng muội và mẫu thân được mấy ngày, liền phải trở về Từ Thành.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play