Tần Tự nhíu mày: “Chúng ta như này, nếu để Tần gia phát hiện, thì chẳng phải lúc đó sẽ rất khó coi sao?”
Dương Thị nghe thế, nụ cười trên mặt liền cứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tần Tự, sau đó kéo lấy lỗ tai hắn, cả giận nói: “Nếu như ngươi có tiền đồ, vào triều làm quan gì đó, thì chúng ta cần gì phải kiếm ăn dưới mí mắt người khác? Nếu không phải ta tốn hết tâm tư bồi dưỡng Uyển Ti, thì bây giờ ngươi vẫn còn đnag ở Huyện Lâm An kia bán tranh chữ đấy.”
Mắng Tần Tự xong, Dương Thị lại nhìn về phía Tần Tuấn Kiệt: “Còn có ngươi! Một lão phế vật, còn thêm một tiểu phế vật. Ta nuôi ngươi lớn như vậy có ích gì? Chỉ biết làm liên lụy Uyển Ti nhà ta. Ta cảnh cáo ngươi, ngươi an phận bảo vệ chính mình cho tốt. Đừng để người biết mấy chuyện kia.”
Khuôn mặt Tần Tuấn Kiệt đỏ lên, xấu hổ từ tận đáy lòng.
Bị Dương Thị mắng tới mức đầu cũng không nhấc lên nổi.
Hắc thầm siết chặt tay, tùy ý để Dương Thị mắng.
“Cút ra ngoài, mấy thứ kia ngươi đừng hòng nghĩ tới. Nhìn thấy cha con các ngươi liền bực mình.” Dương Thị nói xong, quay người trở về núi vàng núi bạc sau lưng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play