Sở Nghiêu về tới Cảnh Nhân Cung, liền thấy Tần Mạn Kiều đang cầm một tấm bùa bình an, ngồi trên ghế ngẩn người.
Tóc đen nàng xõa dài rủ xuống bên chân, để lộ ra khuôn mặt xinh xắn trắng nõn. Sắc mặt nàng vẫn còn có chút nhợt nhạt, nhưng đã đỡ hơn một chút lúc vừa ra khỏi Hoàng Lăng.
Trong lòng Sở Nghiêu căng thẳng, bước nhanh tới chỗ Tần Mạn Kiều, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cẩn thận nắm lấy tay nàng, hỏi: “Kiều Kiều, sao lại không về giường nghỉ ngơi đi?”
Tần Mạn Kiều ngẩng đầu, cầm tấm bùa bình an trên tay, hỏi: “Vừa rồi ta mở ngăn kéo tìm mấy thứ này, phát hiện chỉ còn có một cái. Mười hai cái còn lại đâu rồi?”
Cổ họng Sở Nghiêu nghẹn lại: “Lúc đi Huyện Ngọc Phủ, ta có đem theo bên cạnh, sau khi trở về thì đã đốt đi để cầu xin ông trời trả nàng lại cho ta. Chờ sau khi nàng khỏe lại, ta sẽ tự mình cùng nàng tới Chùa Phúc Linh một chuyến, cầu lại mười hai tấm là được.”
Tần Mạn Kiều mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt của Sở Nghiêu: “Lúc ở trong Hoàng Lăng, ta đã mơ một giấc mộng rất dài. Trong mộng có chàng, có ta, còn có Liêu Thế Thành. Ta mơ thấy ta không biết chàng, nhưng lại có thể cảm giác được chàng từng hiện diện trong đời ta. Ta sợ đến gần chàng, vì mặt chàng đều là sẹo. Cũng có chút đau lòng cho chàng, cảm nhận được sợ hãi trong lòng chàng, nhưng ta lại không thể làm được gì.”
Tay nhỏ của nàng hơi lạnh, đặt trên má trái Sở Nghiêu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play