“Hai người muốn định cư ở Thành Định Kinh?” Trong mắt Tần Mạn Kiều hiện lên vẻ vui mừng, kích động kéo tay Tần Mạn Ca.
Ngụy Nguyên Tu nhìn Tần Mạn Ca bên cạnh, cười nói: “Không sai, Tần gia ở Thành Định Kinh, tỷ tỷ muội định cư ở đây, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Nếu như nhớ nhà, thì lúc nào nàng ấy cũng có thể trở về, không cần phải bôn ba đường xa, làm khổ tỷ tỷ muội nữa.”
Tần Mạn Ca và hắn nhìn nhau cười, nói: “Mau lấy ra đi, sắp tới giờ rồi.”
Ngụy Nguyên Tu lấy một cái hộp gấm nhỏ từ trong vạt áo ra, đưa cho Tần Mạn Kiều, nói: “Ngũ muội, đây là Hồi Khôn Đan mà Ngụy gia chúng ta có được từ một vị Thánh Y ở Nam Cảnh. Nghĩ tới muội không thiếu vàng bạc trang sức, chúng ta cũng không tìm được lễ vật nào tốt hơn để tặng muội. Viên thuốc này trăm năm khó cầu, nếu muội không ghét bỏ, thì hãy nhận đi.”
“Chàng nói gì vậy chứ!” Tần Mạn Ca nhìn thấy bộ dạng ăn nói vụng về của hắn, liền vỗ nhẹ lên lưng hắn một cái, lấy Hồi Khôn Đan qua, đưa cho Tần Mạn Kiều: “Kiều Kiều, đây là một trong ba viên Hồi Khôn Đan mà Ngụy lão tướng quân được hoàng hậu Nhung Quốc tặng cho ở Nam Cảnh. Nó là viên cuối cùng còn lại của Ngụy gia, tặng cho muội.”
“Đa tạ tỷ tỷ, cảm ơn tỷ phu, cảm ơn Ngụy gia.” Tần Mạn Kiều dùng hai tay nhận lấy, nụ cười rạng rỡ.
Lúc này, hai tiểu tửTần Thiên Hạo và Ngụy Nguyên Thanh từ bên ngoài chạy vào, hô lớn: “Đội đón dâu tới, đội đón dâu tới!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play