Trương Thị khóc ngất nhiều lần, tỉnh lại liền chạy tới Hoàng Lăng. Tần Mạn Ca nói: “Nương, chờ một chút, Hoàng Lăng lớn như vậy, nhất định là bỏ sót chỗ nào rồi.”
“Đã mười ngày rồi, mười ngày, không ăn không uống sao có thể chịu được nhiều ngày như vậy? Có phải Kiều Kiều đã ra ngoài rồi không? Hay Hoàng Lăng này còn có cửa ra khác mà chúng ta không biết?” Trương Thị khóc sưng hai mắt, giọng nói cũng khàn: “Kiều Kiều đang yên đang lành của ta, sao lại xảy ra cuyện này? Cái tên Liêu Thế Thành đáng chết ngàn đao này, ta thật sự hận không thể đẩy hắn xuống mười tám tầng địa ngục.”
Bà ấy đấm ngực mắng to, những vẫn không thể vơi bớt nỗi lo nghĩ về Tần Mạn Kiều.
Tần Thiên Kiệt, Tần Thiên Lang và Bình Chương Vương đi ra từ ba cửa Hoàng Lăng.
Trương Thị bước nhanh tới, hỏi: “Sao rồi, có tìm được không? Cho dù là một cây trâm…”
Tần Thiên Kiệt nhíu mày, không nói gì.
Tần Thiên Lang liếc nhìn Bình Chương Vương, mới trả lời: “Nương, con đã đi hết những chỗ còn lại, thậm chí ngay cả linh thất của tiên đế cũng đã tìm qua, không có muội muội.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play