Liêu Thế Thành sờ mũ phượng đặt trên bàn, dịu dàng nói: “Ta với nàng giống nhau. Nàng là ai, ta là người đó!”
Tần Mạn Kiều cau mày, ngồi trên giường êm nhìn hắn không chớp mắt: “Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì? Mưu phản soán vị?”
Hắn cầm mũ phượng lên, đứng đối diện với Tần Mạn Kiều, nhìn qua khuôn mặt như phù dung của nàng, thoáng nhướng mày.
Hắn vuốt ve viên minh châu trên mũ phượng, nói: “Phải không? Mưu phản soán vị? Ta chỉ là nghĩ, thật sự không đáng thay nàng. Nàng vì Sở Thần mà hi sinh tất cả. Người thân, người yêu, không còn gì cả. Ta đứng sau nàng, nhìn nàng từng bước đi vào vực sâu, từng nhắc nhở nàng rất nhiều lần, rằng nàng có thể quay đầu. Chỉ cần nàng quay đầu, thì ta sẽ kéo nàng một tay, để nàng thấy rõ chân tướng.”
“Nhưng nàng không có. Nàng vẫn chìm đắm trong bình mật của Sở Thần như cũ. Ta nhìn nàng và Sở Nhiêu giết nhau, cuối cùng thành ma, Kiều Kiều…” Hắn bước về phía nàng, Tần Mạn Kiều bỗng lấy chủy thủ ra, chống lên cổ mình. Bước chân Liêu Thế Thành khựng lại, vươn tay cản nàng: “Cùng lắm thì ta đi, nàng đừng làm tổn thương mình.”
Hai mắt Tần Mạn Kiều đỏ ngầu, nhìn hắn chằm chằm: “Chẳng lẽ vận mệnh bi thảm của ta và Tần Gia Quân, không phải đã được ngươi tính tốt ngay từ đầu rồi sao?”
Liêu Thế Thành cười khẽ một tiếng: “Lòng người là thứ khó đoán nhất. Nếu trong lòng nàng không có mong cầu, thì sao ta có thể trù tính ra được kết quả kia được? Nhưng ta hối hận rồi, ta tác thành nàng cho hắn, thì ai tới thành toàn cho ta? Ta làm nhiều như vậy, sau lưng không có ai không gọi ta một tiếng Liêu tiên sinh. Mạn Kiều, lại bắt đầu lại từ đầu đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play