“Tra liền tra.” Coi như không có, thì Tôn gia cũng có thể thêm một bít. Tóm lại phải có người chịu trách nhiệm chuyện này.
Nhưng mà, Tần Mạn Kiều liếc mắt liền nhìn thấy được suy nghĩ của Tôn phu nhân, nhíu mày nói: “Nếu là sổ sách của Tôn gia, thì có phải người Tôn gia cũng có thể ghi thêm một bút, trước khi Ôn đại nhân tới lấy sổ sách không?”
Cả người Tôn phu nhân run lên, trong mắt có thêm một tia chột dạ.
Ôn đại nhân nói, “Thái Tử Phi không cần phải lo lắng, ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) của chúng ta có thể nhận ra vết mực trên sổ được viết vào lúc nào, năm nào. Nếu như là vừa viết thêm, thì hắn liền có thể phân biệt ra được.”
Tần Mạn Kiều nhìn lại, phát hiện ngỗ tác mà Ôn đại nhân dẫn theo lần này, là một vị tài tử trẻ tuổi, tướng mạo thanh tú.
Vị ngỗ tác kia ngước mắt nhìn Tần Mạn Kiều trước, cung kính gật đầu với nàng một cái, rồi lại tiếp tục xem xét vật chứng.
Tần Mạn Kiều cũng thu tầm mắt lại, mỉm cười nói: “Nhìn xem, sao bản cung lại nghĩ như vậy được chứ? Tôn gia đều là người lỗi lạc, sao lại có thể thêm một bút trên sổ sách được. Tôn Thừa Tướng, ngươi nói có đúng không? Dù sao thì người tài ba trong Đại Chu rất nhiều, nếu như không cẩn thận để bị người tra ra được sổ sách là giả, thì chẳng phải danh dự mấy trăm năm của Tôn gia đều bị hủy hoại hết trong chốc lát rồi sao.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT