Sở Nghiêu nâng cánh tay lên, nhìn quanh một chút, mới gật đầu tán thưởng nói: “Thật đúng là không tệ, Kiều Kiều thật khéo tay, đã thấy là không quên được.”
“Thái Tử điện hạ đang khen đó sao?” Tần Mạn Kiều hơi nhíu mày, trong lòng rất vui mừng.
Sở Nghiêu thấy nàng cười vui vẻ, nên vươn tay, nhéo hai cái lên mặt nàng, hỏi: “Vui không?”
Tần Mạn Kiều sững sờ.
Sở Nghiêu nói: “Chân trái của Sở Thần, đã bị đàn sói chia hết. Đùi phải cho dù miễn cưỡng được giữ lại, thì cũng chỉ là cái chân tàn tật. Mà vết thương trên mặt hắn, là lúc bắt gấu, bị gấu cào trúng.”
“Không đủ.” Tần Mạn Kiều cũng giơ tay lên, tay nhỏ nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt từng bị Hỏa Liên đốt bỏng tới hủy dung kia: “Còn thiếu rất nhiều, cơ thể tàn tật tính là gì? Muốn có được thì phải chịu đắng, hắn chưa từng trải qua.”
“Không sao, mục tiêu của ta không nằm ở đây. Ta muốn, là muốn Sở Thần mang theo tấm thân tàn phế kia, giữ mộng làm đế vương. Cứ để hắn chết như vậy, thực sự là quá hời cho hắn rồi, có đúng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play