Tần Mạn Kiều nhìn về phía Ảnh Lan, khóe môi hơi cong lên, lại cười nói: “Ảnh Lan, mau hành lễ với Tôn Thừa Tướng, Liêu Quốc Công và Thần Vương Phi.”
Ảnh Lan quay người, cởi trường bào của Yến Vương ra, bước nhanh tới bên cạnh Tần Mạn Kiều, hơi hành lễ một chút với Tôn Thừa Tướng, Liêu Quốc Công và Thần Vương Phi.
Mặt Tôn Thừa Tướng và Liêu Quốc Công đều đổi sắc.
Nhưng cho dù mặt của hai người khó nhìn, thì cũng không khó coi bằng Tôn Hầu La. Nàng ta không ngờ tới người mình vừa ôm lại là một nữ nhân.
Vừa nghĩ tới vừa rồi mình đã mê hoặc một nữ tử thế nào, thì đáy lòng nàng ta đã nổi lên từng trận ác hàn.
Nàng ta bỗng quay đầu, nhìn chằm chằm Sở Thịnh: “Yến Vương, ngươi cần gì phải nhục nhã ta như vậy?”
Sở Thịnh nghe thế, bật cười “ha ha ha ha”, nhưng trong mắt lại mang theo ánh lệ. Hắn nuốt nghẹn nỗi khổ trong lòng xuống, cười khổ không ngừng: “Bản vương nhục nhã ngươi? Chẳng lẽ bản vương ép ngươi ôm lấy Ảnh Vệ, hay là bản vương ép ngươi nói với bản vương, ngươi nhớ hoàng hôn ở núi Hướng Dương, ngươi hối hận gả vào Thần Vương Phủ làm phi, muốn xin bản vương cứu ngươi khỏi dầu sôi lửa bỏng?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play