Tần Mạn Kiều hời hợt nhìn lướt qua Tôn Hầu La, khuôn mặt vẫn treo nét cười nhàn nhạt “Vâng” một tiếng: “Thần Vương Phi ở Thành Định Kinh chúng ta chính là người tài hoa, đại tài nữ đọc hiểu đủ loại thi thư.”
“Biết là tốt, nữ nhân mà bản vương cưới, phải là cao thủ, chứ không phải là thứ ngu xuẩn ngực không chút vết mực nào.” Trong giọng điệu của Sở Thần đầy ý trào phúng.
Tần Mạn Kiều không những không giận mà con cười, phun ra một từ “Vâng” thật dài, cười nói với hai người Sở Thần và Tôn Hầu La: “Vậy thì ta đây, chúc Thần Vương, Thần Vương Phi, phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn!”
Sắc mặt Tôn Hầu La cứng đờ.
Đây mà là chúc cái gì!
Ai mà lại chúc người khác loại lời này khi vừa mới tân hôn không tới ba ngày chứ.
Không phải bình thường đều chúc sớm sinh quý tử, trăm năm hòa hợp sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play