Đương nhiên, người cảm thán thế sự vô thường như Tạ Tầm, còn có Liêu hoàng hậu.
Bà ta vốn còn đang chờ Trân Phi sẽ cho mình xem một màn trò hay, kết quả, Trân Phi lại kéo cả mình vào.
Bà ta đứng dưới mái hiên, nhìn Sở Nghiêu đã rời đi, môi đỏ hơi hơi cong lên, nghĩ thầm: Đúng là càng ngày càng thú vị.
Chuyện Trân Phi bị Minh Sùng Đế giết chết, rất nhanh đã truyền đến tai Tần Mạn Kiều.
Phương Vu nói: “Hoàng thượng sai người chặt hết hoa mai trong Mai Viên, dùng gỗ mai hỏa táng thi thể Trân Phi nương nương, lại để người đem tro cốt của Trân Phi rải xuống ruộng. Đến nỗi thi thể của Công chúa Phượng Chi và Phương Chính cũng bị hỏa táng, nhưng hoàng thượng không có nói nên an táng Công chúa Phượng Chi thế nào.”
“Cho nên, người hỏa táng đã để thi thể nàng ta cùng một chỗ với Phương Chính rồi thiêu. Từ sau khi ra khỏi Văn Thù Đường, hoàng thượng liền nhốt mình trong Thiền Đường bốn canh giờ, hoàng hậu có tới cũng bị ngăn lại ngoài cửa. Chuyện của Trân Phi, dường như đã khiến cho hoàng thượng chịu đả kích nặng nề.”
Tần Mạn Kiều cầm cây trâm mắt mèo mà Sở Nghiêu tặng nàng trong tay, ánh mắt tối tăm nói: “Vận may của Trân Phi không tệ, nghe nói lúc tuổi còn trẻ có đôi mắt giống với Tạ hoàng hậu tới bảy tám phần, cho nên lấy được ân sủng, mười mấy năm qua thịnh sủng không suy. Đại khái là hoàng thượng đã ký thác mong nhớ với Tạ hoàng hậu lên người Trân Phi, bây giờ Trân Phi thông đồng với nam nhân khác, tự nhiên tưởng niệm trong lòng hoàng thượng cũng bị hủy. Nếu như nói hoàng thượng rất yêu thích Trân Phi, thì ta thấy không hẳn là vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT