“Lúc Triệu biểu tỷ hẹn nữ nhi, còn cố ý nói không cần dẫn theo hộ vệ, chỉ là đi Tây Hồ dạo chơi, mang nhiều sợ là thuyền hoa không cho lên, cho nên nữ nhi chỉ dân theo hai tiểu tỳ. Tay này của nữ nhi cũng là lúc thuyền hoa bị đụng vào, không cẩn thận bị thương. Lúc đó, thuyền lay động kịch liệt, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, mà có một cỗ trọng lực đẩy lưng nữ nhi, nữ nhi cố nắm chặt lấy bệ cửa sổ bên cạnh, mới không có bị rớt xuống nước.”
Tần Mạn Kiều đưa tay sờ lên lưng, “Bây giờ nữ nhi còn cảm thấy phần lưng chỗ này có hơi đau. Cha, có phải cô cô sẽ bắt con lại hay không? Lúc đó con, lúc đó con thật sự rất sợ, nữ nhi cầu cứu mấy vị tiểu thư đồng hành, nhưng các nàng cũng đều không mang theo hộ vệ, ngay cả tiểu tỳ cũng không có bên cạnh, nữ nhi thật sự là dưới cơn hoảng loạn mới ra hạ sách này.”
Phục Cẩm, Phượng Vũ nhao nhao quỳ xuống, hai người trăm miệng một lời, “Vương gia, nô tỳ vẫn luôn một mực ở bên cạnh huyện chủ, lời của huyện chủ câu câu đều là thật.”
Tần Mạn Kiều quay đầu nhìn hai người một chút, nói, “Lúc đó, khi nữ nhi suýt bị rơi vào trong nước, hai người họ còn kéo nữ nhi một cái.”
“Đứng lên trước đi.” Trong lòng Bình Chương Vương đã có suy nghĩ, ông ấy quay đầu nhìn Tần Mạn Ca, trong mắt ám chỉ vài thứ.
Tần Mạn Ca là người thông minh, hiểu được ám chỉ của Bình Chương Vương, “Cha, người đến tiền viện xem trước, con băng bó vết thương cho muội muội, một hồi liền tới.”
Bình Chương Vương cùng Tần Thiên Lang rời khỏi viện Vân Hi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play