“Kiều Kiều.” Tần Thiên Lễ một bộ hận rèn sắt không thể thành thép, nghiêm khắc quát to một tiếng.
Tần Mạn Kiều hất tay hắn ra, chạy đến bên cạnh Sở Nghiêu, ôm lấy cánh tay Sở Nghiêu nói, “Huynh muốn giận thì cứ giận mình ta, chớ có liên lụy đến người vô tội, Thái Tử điện hạ là bị ta liên lụy.”
“Muội…” Tần Thiên Lễ nghiến răng nghiến lợi, “Kiều Kiều, cái đồ ngu ngốc này, dù cho hai người đã có hôn ước, nhưng cũng không thể làm loạn, muội là nữ hài tử càng phải biết thận trọng hơn. Ca ca là nam nhân, hiểu rõ nam nhân nhất, nam nhân đối với thứ có thể lấy được dễ dàng, càng sẽ không biết trân quý, ta đây còn không phải là vì tốt cho muội sao.”
“Có huynh và đại ca nhị ca ở, ai dám khi dễ Kiều Kiều, ai dám khiến Kiều Kiều chịu ủy khuất chứ.” Tần Mạn Kiều ôm chặt Sở Nghiêu, thề sống chết cũng phải sủng ái Thải Tử phu quân của nàng.
Tần Thiên Lễ bị lời này của nàng làm cho dở khóc dở cười, “Muội chỉ là ỷ vào mình có nhiều ca ca hơn người khác thôi chứ gì.”
“Đúng thế, muội tin tam ca cũng sẽ không đứng nhìn muội bị người khi dễ, lần này cũng không cần phải gây ra ồn ào như vậy đâu, vạn huynh đấy tam ca.” Tần Mạn Kiều tuy là nói cầu, nhưng vẻ mặt lại là nũng nịu, “Xem ở việc Thái Tử điện hạ cầu được tiên đan, cứu muội một mạng đi.”
“Hừ!” Biểu cảm trên mặt Tần Thiên Lễ khẽ rục rịch, ngước mắt nhìn Thái Tử vẫn luôn một mực không chịu giải bày, lại nói, “Nếu không phải xem ở điểm này, thì cho dù là Thiên Vương lão tử cũng bổ, Thái Tử điện hạ, mời ngài.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play