Chiếc sườn xám của Tư Già không tiện di chuyển. Khúc Tạ Phỉ nhanh hơn cô một chút, đứng dậy, đi đến chỗ bé Tư Nhụy: "Ngoan nào, sao cháu lại khóc? Chú bắt nạt cháu à?"
Hỏi xong, cô ta còn liếc nhìn Tạ Minh Huyền một cái. Đừng nói là Tư Nhụy, ngay cả cô ta nếu đối mặt một mình với Tạ Minh Huyền cũng thấy sợ.
Đối với người đang khóc, nếu không có ai quan tâm thì còn đỡ, nhưng một khi có người đến an ủi, dường như càng cảm thấy tủi thân hơn. Tư Nhụy khóc càng to hơn.
"..."
Lúc này, Tư Già cũng đi đến bên cạnh Tư Nhụy, ngồi xổm xuống, véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô bé: "Nín đi được không? Lại đây, dì nhỏ bế nào."
Tư Nhụy lập tức chui vào lòng Tư Già. Mặc dù là trẻ con, cô bé đã có ý thức giữ vệ sinh. Sợ nước mắt mình làm bẩn chiếc váy đặc biệt xinh đẹp của Tư Già, Tư Nhụy nghiêng mặt sang một bên, nhưng bàn tay nhỏ nhắn lại nắm chặt lấy khăn choàng của Tư Già.
"Anh không bắt nạt nó." Sau một lúc im lặng, Tạ Minh Huyền cảm thấy anh vẫn cần phải lên tiếng, nếu không hai cô gái nhỏ này sẽ thực sự nghĩ anh đã làm gì một đứa trẻ 5 tuổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT