Trần Hưng Hiền sững người, vẫn chưa kịp phản ứng.
Đàm Nghệ cúi đầu giả vờ uống nước, vẻ mặt như thể "Tôi không biết gì hết, tôi chẳng biết gì cả". Cô sợ Đàm Tắc không phải một sớm một chiều, nên Trần Hưng Hiền cũng không làm khó cô nữa.
Cắn một miếng khoai tây chiên, anh nhíu mày.
"Khó ăn đúng không?" Tông Dĩ Đan bất lực nhún vai, quay đầu cẩn thận liếc nhìn Đàm Tắc, rồi thì thầm với anh một cách chắc chắn không bị phát hiện, "Chịu đi, anh hai Đàm cứ nhất định phải ăn ở đây."
"Cậu ta uống nhầm thuốc à? Cơm ngon không ăn lại phải đến đây ăn mấy món đồ ăn vặt này?"
Phương Nghê cúi đầu uống nước suốt, không dám lên tiếng. Trước đây cô chỉ nói đại thôi, chứ đâu có nói nhất định phải ăn cái này. Giờ cô chỉ muốn biến mình thành vô hình.
Vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng bị họ thêm mắm thêm muối vào như vậy, họ lại giống như những vị vương gia trong câu chuyện "phong hỏa hí chư hầu" bị trêu đùa. Còn cô, hiển nhiên trở thành từ đồng nghĩa với "kẻ họa quốc ương dân". Cô cảm thấy mình thật oan uổng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play