*Góc nhìn của Mạnh Cửu Tư

Ngày trước, ta là một thư sinh nghèo.

Tâm nguyện lớn nhất của ta là đề danh bảng vàng, làm một vị quan tốt, tạo phúc cho bách tính.

Nhưng ta đã bị tước bỏ tư cách tham gia khoa cử, trở thành nam sủng đê tiện nhất của Vương phi.

Khi Vương phủ bất ngờ bốc cháy, ta nhận ra rằng ngay từ đầu Thanh Hoà đã không có ý định cùng ta trốn thoát.

Ngọn lửa lan nhanh, bao phủ lấy Vương phủ, hệt như một bức tường lửa, ngay cả nước cũng không thể dập tắt được.

Ta nghĩ tới hàng chục nam hài, nữ hài vẫn còn đang trong hầm. Thế nên điên cuồng chạy tới để cứu bọn chúng.

Nhưng những sợi xích sắt quá nặng, chúng trói chặt bọn trẻ vào những cột gỗ.

Ta không có chìa khóa nên không thể mở được ổ khoá.

Khi đó, ta thực sự muốn được như Thanh Hoà, triệt để phát điên một lần.

Vì vậy, ta điên cuồng dùng rìu đập vỡ những sợi xích, cố gắng cứu chúng ra.

Thế nhưng ta dùng hết sức lực cũng chỉ có thể bẻ gãy một sợi xích sắt.

Ta tận mắt chứng kiến lũ nhỏ ở trong hầm bị ngọn lửa thiêu ch/ết, ngay cả đứa nhỏ duy nhất không bị xiềng xích trói buộc cũng không thể thoát ra ngoài.

Ta nằm dưới đất nghe tiếng khóc chói tai của lũ nhỏ.

Thanh Hoà à, nhìn này, thực ra, ta không thể cứu ai cả.

Có lẽ, ngay từ đầu người mà ta muốn cứu không phải là những người đau khổ, mà là chính ta – kẻ nghèo khổ này, không có tương lai tươi sáng, bị đối xử như một con kiến.

*Góc nhìn của Mộ Vọng Trần

Ta từng là một đạo sĩ.

Bởi vì lục căn không tịnh, bị trục xuất khỏi sư môn.

Trước đó, ta và Vân Thư đã ở bên nhau mười năm.

Muội ấy là đích nữ của Thẩm thượng thư, nhưng Thẩm thượng thư không thương muội ấy.

Mẫu thân muội ấy qua đời khi muội ấy mới ba tuổi.

Phụ thân muội ấy lại thích đứa con thứ nữ kia hơn muội ấy.

Vì vậy, muội ấy được gửi đến đạo quán từ khi còn nhỏ.

Ta tận mắt chứng kiến cảnh muội ấy bị hai thứ muội của mình tra tấn và làm nhục vào mỗi dịp lễ Tết, bị ức hiếp suốt mười năm.

Sau đó, muội ấy gặp Hoàng Phủ Nhậm đang trúng độc.

Sau khi cứu được hắn, muội ấy mới biết hắn chính là nhiếp chính vương quyền lực ngút trời.

Muội ấy cũng nói với ta rằng muội ấy có tình cảm với hắn.

Trên thực tế, ta biết rằng muội ấy cũng không yêu gì Hoàng Phủ Nhậm, cái muội ấy yêu chính là quyền lực của Hoàng Phủ Nhậm, muội ấy hy vọng có thể dùng quyền lực này bảo vệ bản thân.

Thời điểm Hoàng Phủ Nhậm không thể nhìn thấy, cuộc sống của họ rất ấm áp.

Muội ấy vốn tưởng rằng sau khi Hoàng Phủ Nhậm khôi phục thân phận sẽ đưa muội ấy về Yên Kinh và sống cuộc sống mà muội ấy mong muốn.

Thế nhưng sau khi Hoàng Phủ Nhậm mở mắt ra, công lao cứu Hoàng Phủ Nhậm của muội ấy đã bị Thẩm Vân Mộng cướp mất.

Hoàng Phủ Nhậm tưởng rằng người cứu mình là Thẩm Vân Mộng.

Ta không hiểu nổi, nếu khi đó hắn bị mù nên không thể nhìn thấy mặt muội ấy, thì chẳng lẽ ngay cả giọng nói của muội ấy hắn cũng không nhận ra sao?

Tại sao hắn lại không thể nghe ra, trừ khi là hắn đang giả vờ.

Thế nhưng, Vân Thư lại không quan tâm.

Bởi vì tất cả những gì muội ấy có thể nghĩ đến là: Thẩm Vân Mộng đã cướp đi mối hôn sự của muội ấy.

Ta đã tận mắt chứng kiến muội ấy đẩy Thẩm Vân Mộng xuống vách đá.

Sau đó, muội ấy khôi phục thân phận đích nữ Thượng thư, như ý nguyện gả cho Hoàng Phủ Nhậm.

Sau khi thành thân, Hoàng Phủ Nhậm đối xử với muội ấy vô cùng lạnh nhạt.

Hoàng Phủ Nhậm ở bên ngoài lại luôn tỏ ra nhất vãng tình thâm với Thẩm Vân Mộng, thế nhưng điều ấy cũng không trì hoãn việc hắn không ngừng nạp thiếp.

Hắn có thể đối xử rất tốt với những nữ nhân khác, chỉ có điều là hắn không yêu muội ấy, thậm chí còn không thèm nhìn mặt muội ấy.

Trước chuyện gi/ết ch/ết Thẩm Vân Mộng, mọi lời giải thích của muội ấy đều trở nên yếu ớt, vô lực.

Một lần, Hoàng Phủ Nhậm say rượu, nhầm muội ấy thành Thẩm Vân Mộng.

Như bị nghiện, muội ấy cố tình bắt chước Thẩm Vân Mộng, người mà muội ấy ghét nhất.

Muội ấy nghĩ rằng bằng cách thay đổi ngoại hình, muội ấy và Hoàng Phủ Nhậm có thể trở lại như xưa.

Nhưng ta lại phát hiện ra một bí mật của Vân Thư: Từ ngày vì hắn mà thay đổi làn da, muội ấy đã ghét hắn rồi.

Bởi vì muội ấy phát hiện ra rằng Hoàng Phủ Nhậm căn bản không yêu Thẩm Vận Mộng.

Từ tận đáy lòng, muội ấy mong chờ có thể cùng Hoàng Phủ Nhậm quay trở lại thời gian sớm chiều ở chung kia, tìm kiếm sự che trở mà nàng ấy muốn.

Nhưng Hoàng Phủ Nhậm cũng chỉ đang lợi dụng thân phận của nàng cùng Thẩm gia thông gia, lung lạc lòng người mà thôi.

Giữa bọn họ ngay từ đầu đã không có tình yêu, vậy thì muội ấy làm sao có thể tìm lại được tình yêu của Hoàng Phủ Nhậm?

Nhưng muội ấy lại không muốn thừa nhận điều đó.

Muội ấy vẫn giả vờ yêu hắn.

Muội ấy lừa mình, cũng lừa tất cả mọi người.

Muội ấy nói với ta rằng ước muốn lớn nhất của muội ấy là khiến Hoàng Phủ Nhậm yêu muội ấy.

Hắn ta trêu chọc tình cảm của muội ấy trước, muội ấy cũng muốn khiến hắn nếm thử cảm giác bị bỏ rơi.

Kỳ thật thì ta đã khuyên muội ấy, với địa vị của muội ấy, có rất nhiều biện pháp để trả thù Hoàng Phủ Nhậm.

Ngay từ giây phút đầu tiên, khi muội ấy cố gắng trả thù một tên nam nhân quyền lực bằng tình cảm, muội ấy đã thua cuộc rồi.

Bởi vì đối với Hoàng Phủ Nhậm, chỉ sợ tình cảm nữ nhi là thứ không cần thiết nhất trong cuộc đời hắn.

Cho dù, muội ấy có thể hèn mọn đến mức thay đổi làn da của mình vì Hoàng Phủ Nhậm, thì loại cảm giác đó cũng không phải là tình yêu.

Không biết cuối cùng muội ấy có hiểu ra chưa.

*Góc nhìn của Sư nương

Phu quân ta là một thợ lột da, vô số nữ tử đã bị chàng ấy sống sờ sờ lột da.

Ta luôn luôn khuyên chàng ấy, loại chuyện này quá tàn nhẫn, mong chàng ấy đừng làm nghề lột da nữa, thế nhưng chàng ấy không đồng ý.

Bởi mong muốn lớn nhất đời này của chàng ấy chính là tạo ra một tấm da vĩnh cửu, hoàn mĩ nhất.

Nhưng điều này là không thể.

Ta từng nghe người ta nói, càng lớn tuổi thì càng dễ mềm lòng.

Ta cứ tưởng rằng khi thời gian trôi qua, chàng ấy sẽ thay đổi ý tưởng buồn cười này.

Thế nhưng thay vì ngừng giế/t chóc, chàng ấy lại giế/t ngày càng nhiều người, chấp niệm của chàng ấy ngày càng mạnh mẽ hơn.

Chàng ấy càng cư xử như vậy, ta càng cảm thấy hoảng sợ.

Ta thực sự lo sợ một ngày nào đó chàng ấy sẽ bị ông trời trừng phạt mất.

Ta vẫn chưa có thai, không biết đó có phải là do quả báo hay không.

Dù ta có nói bao nhiêu lời hay ý đẹp nhưng vẫn không thể lay chuyển được chấp  của chàng ấy.

Vì thế sau này, mỗi lần chàng gi/ết một nữ , ta đều sẽ trồng xuống một đoá hoa cho các nàng.

Để cho mỗi một sinh mệnh trên thế gian này đều có ý nghĩa của nó.

Mười năm sau, ta vô tình phát hiện mình đã trồng hoa khắp núi đồi.

Ta hy vọng chàng ấy có thể nhìn thấy chúng và cảm nhận được vẻ đẹp diệu kì của sinh mệnh, hy vọng chàng ấy sẽ ngừng gi/ết chóc.

Thế nhưng chàng ấy chưa bao giờ nhìn qua.

Khi một nữ hài tìm tới cửa, liều mạng xin làm đệ tử, ta liền suy đoán người thân của con bé chắc hẳn đã bị lột da.

Con bé đến để báo thù, vô cùng kiên quyết mà quỳ trong tuyết lạnh ba ngày, không hề thay đổi ý định.

Phu quân ta muốn dùng con bé để tạo ra một làn da bất tử cho ta, thế nhưng ta từ chối.

Nhưng ta biết mình không thể thuyết phục được chàng ấy.

Sau này, phu quân ta nhận con bé làm đệ tử, ta không có vạch trần con bé, chỉ tìm cách cảm hóa nàng.

Ta biết con bé có ác cảm với chúng ta, nhưng ta không trách nó.

Thế nhưng ta không nghĩ tới, sự trả thù của bé con lại đến nhanh như vậy, khiến chúng ta hoàn toàn mất đi cảnh giác… Có lẽ đây chính là quả báo.

Nhiều năm qua, ta gần như quên mất chuyện bé con đến đây là để trả thù.

Sự lay động của ta không làm tê liệt mong muốn trả thù của nó.

Thực ra ta biết, con bé ở lại bên người Vương phi cũng vì để trả thù.

Ta không trách nàng, thậm chí trong lòng còn có chút vui mừng.

Dù sao, cũng nên có người đi làm chuyện này.

Ý chí của con bé khiến ta tin tưởng, còn bé sẽ thực hiện được chuyện này.

Ta từng nghe một lão nhân ở quê ta nói rằng: Khi một người tự tay trồng một ngàn bông hoa, người đó sẽ có được một điều ước.

Ban đầu ta muốn dành điều ước đó cho phu quân ta, hy vọng ông trời sẽ tha thứ cho những lỗi lầm mà chàng ấy phạm phải.

Nhưng, Thanh Hoà à.

Ta không có con, trong lúc bất tri bất giác, sớm đã xem con như con ruột của mình.

Ta nghĩ một chút, so với phu quân, hình như ta đã yêu con nhiều hơn.

Ta muốn đem lời chúc phúc này tặng cho con, hy vọng con có thể sớm ngày thoát khỏi nhà tù đau khổ này.

(Hết)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play