Xuống đến tầng một, vẫn còn có thể thấy nhiều nhân viên vừa tan làm đang đi ra ngoài. Lúc đầu Đường Vãn không để ý, nhưng 099 lại bất ngờ lên tiếng:

[Ký chủ, mau nhìn sang bên trái! Nam chính trong kịch bản đó!]

Đường Vãn khựng lại, nhanh chóng nhìn sang.

Bên đó là gương mặt nghiêng trẻ trung tuấn tú của một chàng trai, nụ cười mang theo vẻ trong sáng của người vừa bước chân vào xã hội.

Đây chính là nam chính Đào Vũ Trì? Trong cốt truyện, nam chính ban đầu làm việc ở tập đoàn của phản diện Phó Lễ, sau khi học hỏi đủ kỹ năng, anh ta mới nghỉ việc để khởi nghiệp.

Nên vào thời điểm này, thấy anh ta trong công ty của Phó Lễ cũng là điều dễ hiểu.

Không biết từ khi nào, Phó Lễ đã buông tay Đường Vãn, chuyển thành vòng tay ôm nhẹ lấy vai cô, khéo léo chắn tầm nhìn của cô, dịu dàng nói:

“Đến Cẩm Vận Trai nhé? Bên đó yên tĩnh hơn, món ăn cũng là em thích.”

“Em nghe anh hết.” Dòng suy nghĩ của cô bị kéo về, đôi mắt cong cong mỉm cười, giọng nói mềm mại ngọt ngào.

Khóe môi Phó Lễ cũng khẽ cong lên, ánh mắt dịu dàng, nhưng vẫn không quên liếc sang bên trái.

Đào Vũ Trì đang vừa đi vừa gọi điện thoại: Tại sao tự dưng sau gáy lại thấy lạnh toát vậy?



Sau khi đến Cẩm Vận Trai, họ lên phòng bao ở tầng hai. Không gian nhã nhặn cùng món ăn tinh tế khiến người ta thèm ăn vô cùng.

Đường Vãn đã nhớ món Trung từ lâu, đang ăn miếng cá Phó Lễ gắp cho, ăn được bảy phần no thì dừng đũa. Lúc này, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp, dịu dàng của Phó Lễ vang bên tai:

“Vãn Vãn, ở nước ngoài em sống tốt không?”

Cô quay đầu nhìn anh, trong mắt mang theo sự ngạc nhiên.

Phó Lễ dùng khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô, ánh mắt giao nhau, anh hỏi lại một lần nữa, không đợi cô trả lời đã tiếp lời:

“Bên cạnh có ai khác không?”

Đường Vãn gần như lập tức hiểu anh muốn hỏi gì, tim bắt đầu đập thình thịch, ánh mắt cũng nhiễm vài phần thẹn thùng:

“Không có, chưa từng có ai khác.”

Ánh mắt Phó Lễ cháy bỏng, nhìn chằm chằm đôi mắt long lanh của cô. Một tay anh khẽ đỡ sau đầu cô, những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc xoăn nâu nhạt của cô, cúi đầu đến gần:

“Vậy… mình bắt đầu lại từ đầu được không?”

Giọng nói của Phó Lễ không thể nghi ngờ gì chính là mê hoặc nhất, âm cuối còn mang theo chút dỗ dành dịu dàng như đang nâng niu báu vật quý giá nhất.

Đường Vãn không hề do dự, khẽ gật đầu, đuôi mắt cũng ươn ướt.

Cô nghĩ, thật ra anh không cần phải hỏi những điều này. Từ đêm qua đến nay, cử chỉ của cả hai đã vượt xa mức độ bạn bè bình thường. Đối với việc bắt đầu lại, lẽ ra là điều cả hai đều ngầm hiểu.

Nhưng anh vẫn hỏi, chỉ vì trong lòng anh chưa có đủ cảm giác an toàn.

Nghĩ đến điều đó, tim cô lại nhói lên. Giây tiếp theo, cô chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, ghé sát vào anh, nghiêm túc hứa hẹn:

“Em luôn là của anh.”

Ánh mắt Phó Lễ lập tức trở nên thâm trầm hơn, nhìn cô như nhìn con mồi. Hơi thở anh cũng trở nên nóng rực.

Lúc này, lời nói đã trở thành dư thừa. Anh không nói gì, cúi đầu hôn lên môi cô.

Không còn nông cạn như lần đầu, lần này anh cạy mở hàm răng cô, nụ hôn sâu đến mức khiến cô trở tay không kịp.

Đêm qua anh đã muốn hôn cô, đến mức cả xương cốt cũng đều đau nhức.

Bảo vật đã thất lạc hơn ba năm cuối cùng cũng quay về tay anh… Nếu để mất lần nữa, anh không biết bản thân sẽ trở thành thứ gì.

Không biết đã qua bao lâu, đến khi Đường Vãn cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, đôi môi đỏ ướt át của cô như một đóa hồng rực rỡ đang nở rộ.

Hơi thở của anh vẫn gần sát, môi mỏng không ngừng khẽ hôn lên đôi môi đỏ của cô, lại bị cô xấu hổ né tránh.

“Ra… ra ngoài thôi.” Đường Vãn run run hàng mi, khẽ gẩy tay anh đang ôm chặt lấy eo mình.

Phó Lễ cố gắng kiềm chế, cô thẹn thùng… nhưng thực ra lại khiến người ta muốn phạm tội nhiều hơn...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play