Ngay giây tiếp theo, cô đã hoàn hồn lại, nhìn về phía Lượng Tử nói:

“Cảm ơn cậu nha, Lượng Tử. Vào uống cốc nước đi.”

“Không cần đâu, không cần đâu.” – Lượng Tử gãi sau đầu cười khúc khích, “Anh cả Tống có cho tôi tiền chạy việc, tôi phải đi nhanh còn kịp.”

Lưu Thủy ban đầu nghe lời Lượng Tử vẫn còn ngây ra, sau khi phản ứng lại thì sắc mặt đã đen thui, vội vã nói với Lượng Tử:

“Không đúng, sao Tống Hoài lại xin nghỉ về nhà? Vợ nó chẳng phải chỉ đụng đầu một chút thôi à? Làm gì nghiêm trọng đến vậy. Lượng Tử, cậu mau đi nói với Hoài Tử đừng quay về nữa, công việc là quan trọng nhất, cậu ấy tới tới lui lui thì mệt mỏi cái gì chứ!”

Lượng Tử nhíu mày tỏ ý không đồng tình:

“Thím à, trên đời này có cái gì quan trọng hơn người? Hơn nữa bây giờ có bảo tôi quay lại cũng không kịp rồi, anh cả Tống chắc chắn đang trên đường về rồi.”

Lưu Thủy càng sốt ruột:

“Thế cũng không được! Công việc của nó quan trọng như vậy, suốt ngày vì Đường Vãn mà chạy tới chạy lui…”

Lượng Tử nhìn bà với ánh mắt kỳ lạ.

Lưu Thủy còn định nói tiếp, nhưng đã bị Tiêu Tiêu người đang đỡ Đường Vãn đứng cạnh lạnh lùng ngắt lời:

“Thím Lưu, Vãn Vãn ngất cả một buổi sáng, đây mà là chuyện nhỏ sao? Thím coi Vãn Vãn nhà chúng tôi không ra gì quá rồi đấy.”

“Chúng mày biết cái gì?” Lưu Thủy tức giận, cả gương mặt đầy nếp nhăn run rẩy, “Nó đúng là quý hóa lắm, đụng cái gì cũng không chịu được. Bên đầu thôn, con dâu nhà họ Vương bầu bảy tháng còn xuống ruộng làm việc đấy, nó làm được không? Đừng nói đi làm, nó đến trứng cũng không đẻ nổi…”

Đường Vãn chẳng buồn quan tâm xem cái đó có phải là “bất hiếu” hay không, lập tức trợn trắng mắt với bà ta, cũng không đôi co, chỉ quay đầu nhìn về phía Lượng Tử đang đứng lúng túng ở một bên, nhẹ giọng ôn hòa:

“Lượng Tử, hôm nay cảm ơn cậu đã chạy một chuyến.”

Lượng Tử xua tay liên tục:

“Không cần cảm ơn đâu, tôi còn có việc, đi trước đây!”

Đường Vãn gật đầu, kéo hai người bạn trí thức là Tiêu Tiêu và Trần Tuyết vào trong nhà.

Lưu Thủy thấy Đường Vãn không thèm để ý tới mình, liền chửi um lên:

“Giỏi rồi đấy, giờ mày có bản lĩnh rồi hả?!”

Đường Vãn nhíu mày, xoay người lại lạnh lùng nhìn bà ta:

“Mẹ, tiếng mẹ to quá, làm con đau đầu.”

Lưu Thủy còn chưa kịp phản ứng lại, đến khi Đường Vãn cùng Tiêu Tiêu và Trần Tuyết vào trong nhà rồi thì mới ngộ ra Đường Vãn đang chê bà ta nói to, ồn ào.

“Rầm” một tiếng, Đường Vãn đóng cửa lại.

Không gian trong hệ thống, 099 tức giận đến cực độ:

[ Bà ta đúng là rảnh rỗi quá mức, ngày nào cũng phải chọc tức cô. ]

[ Bà ấy ghét tôi cũng không phải chuyện một ngày hai ngày rồi. ] Đường Vãn lạnh lùng nói.

Ban đầu cô thật lòng xem bà ta là mẹ chồng mà kính trọng, ai ngờ đối phương càng ngày càng lấn tới, giống như không ức hiếp cô thì không thể thể hiện thân phận mẹ chồng.

Đường Vãn không chiều theo nữa, quan hệ với bà ta ngày càng tệ, cô cũng chẳng định cải thiện, như vậy ngược lại lại sống thoải mái hơn nhiều.

Cô khóa cửa, nắm tay Tiêu Tiêu và Trần Tuyết, kéo hai người ngồi xuống.

Tiêu Tiêu lo lắng nói:

“Vãn Vãn, mẹ chồng cậu thật quá đáng, đụng đầu không phải chuyện nhỏ, cậu nằm cả nửa ngày rồi mà bà ta còn muốn sai cậu đi làm việc.”

Đường Vãn mím môi:

“Đừng nói chuyện bà ấy nữa, cảm ơn hai cậu đã đến thăm mình. Giờ tình hình cấp bách, mình muốn nhờ hai cậu giúp một chuyện được không?”

Trần Tuyết:

“Vãn Vãn cứ nói.”

Đường Vãn nhìn hai người, sắc mặt nghiêm túc:

“Lúc tỉnh lại, mình nghe thấy mẹ chồng nói ngoài kia đang lan truyền tin đồn, nói mình với Lý Lão Hắc chui vào ruộng ngô. Nhưng mình không có! Mình bị hãm hại!”

Trần Tuyết gật đầu liền liền, vội nói:

“Tụi mình tất nhiên tin cậu rồi! Tụi mình tới đây cũng để nói chuyện này. Cậu đã biết rồi thì định làm sao?”

Theo như thông tin 099 cung cấp, tin đồn này bắt đầu lan ra từ phía đông thôn Tống gia, hiện giờ vẫn chưa tới phía tây.

Cô nói:

“Mình muốn nhờ các cậu giúp mình tìm bà Ngô ở phía tây thôn và bà Vương ở phía nam thôn. Nói với họ rằng sáng nay mình ra ngoài mua đồ, trên đường qua đường đá thì gặp Lý Lão Hắc ông ta cố tình quấy rối mình. Ông ta còn lỡ lời nói là mình bị người khác đánh ngất rồi bị đặt vào ruộng ngô, ông ta tỉnh lại thì thấy mình đi ngang qua nên mới muốn ra tay, nhưng mình chạy nhanh nên thoát được.”

“Tiêu Tiêu, cậu nói vậy với bà Ngô và bà Vương nhé. Họ quen biết nhiều, nhờ họ giúp mình giải thích lại.”

Hiện tại, cô cần khiến những người chưa nghe tin đồn biết rõ sự thật, để họ giúp mình đính chính. May mà cô sống trong thôn này cũng có nhân duyên tốt, vẫn có vài bà thím giao thiệp rộng có thể dựa vào.

“Được, tụi mình đi ngay.”

Hai người vừa rời đi, mắt Đường Vãn đỏ hoe, xúc động nói:

“Cảm ơn hai cậu, Tiêu Tiêu, Tiểu Tuyết.”

Trần Tuyết nắm tay cô, nhẹ giọng nói:

“Đừng khách sáo, hồi trước cậu giúp tụi mình bao nhiêu, tụi mình đều nhớ rõ mà.”

Hai người lập tức chia ra hành động, một người đến phía tây, một người xuống phía nam.

Bà Ngô và bà Vương vừa nghe xong đã nhận ra chuyện này không đơn giản chỉ là bị lưu manh trêu ghẹo.

Lão Hắc bị đánh ngất rồi đặt vào ruộng ngô, chuyện này rõ ràng là có người cố tình hãm hại Đường Vãn.

Hai bà đều có quan hệ tốt với Đường Vãn, tuy có một phần vì Tống Hoài, nhưng cũng thật lòng quý mến Đường Vãn. Sau khi hiểu chuyện, hai bà liền ra dưới gốc cây tụ tập với các chị em già để “tám chuyện”.

“Có người cố tình đánh ngất Lão Hắc, muốn hại vợ Hoài Tử? Ai mà vô lương tâm đến thế, làm chuyện thất đức không sợ trời đánh sao!” mấy bà quen với bà Ngô phẫn nộ nói.

“Đúng là tâm đen! Ai mà làm ra chuyện như thế…”

“May mà vợ Hoài Tử không để cho họ toại nguyện!”

Một vài bà thì tò mò hỏi:

“Cô ấy đắc tội với ai vậy? Ai lại muốn hại cô ấy như thế?”

Bà Ngô lắc đầu, thở dài.

Đường Vãn xinh đẹp như thế, thu hút ánh mắt người ta là chuyện thường, chẳng rõ là bị kẻ xấu để ý hay bị ganh ghét nữa.

“Ôi, bà Ngô, bà Trương, hai người đang tám chuyện gì thế?” một giọng nam vang lên.

Các bà ngẩng đầu lên, thấy Tống Thành Xuyên đi tới, đứng bên cạnh cười tủm tỉm hỏi.

Bà Ngô cảm thấy hơi lạ trong lòng. Trước đây Tống Thành Xuyên không hay cười, cũng chẳng mấy khi bắt chuyện với ai, luôn lặng lẽ làm việc. Nhưng không biết sao mấy hôm nay cậu ta như biến thành người khác.

“Chẳng có gì, đang nói chuyện vợ anh Hoài bị người ta hại.” bà Trương nói, “Thành Xuyên, cậu không biết vợ anh cả sáng nay ngất xỉu à? Giờ còn cười vui vẻ thế?”

Tống Thành Xuyên thu lại nụ cười giả tạo trên mặt, ánh mắt lóe lên hoảng loạn:

“Bà Trương, cái gì mà vợ anh cả bị người ta hại?”

Bị người hại cái gì? Không phải bây giờ đáng lẽ mọi người phải truyền nhau tin đồn cô ta không đứng đắn sao?

“Cậu không biết hả?” – mấy bà ngạc nhiên, “Vợ anh cả cậu sáng nay bị người ta hãm hại, không biết là kẻ thất đức nào đánh ngất Lão Hắc, muốn mượn tay ông ta để hại cô ấy. Cô ấy lúc bỏ chạy thì va đầu, nằm cả buổi sáng rồi… Cậu lại không biết chuyện này sao?”

“Vậy tôi phải về xem chị dâu thế nào!” Tống Thành Xuyên sắc mặt cực kỳ khó coi, quay đầu rời đi.

Vừa quay đi, ánh mắt hắn đã tối sầm lại.

Bọn họ làm sao biết được chuyện này? Ai đã nói cho họ biết?!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play