Tạ Túc đứng ở vị trí thấp hơn, lần đầu tiên tận mắt chứng kiến Tạ Hành làm sao qua mặt quân vương, vừa danh chính ngôn thuận vừa nói dối không chớp mắt, khiến sống lưng hắn toát mồ hôi lạnh. Nhưng đến nước này thì khó mà quay đầu, Tạ Túc chỉ đành bước ra, quỳ bên cạnh Tạ Hành, phối hợp diễn cho trọn vở kịch:

“Hoàng thượng tha tội, không phải lỗi của đệ ấy, là vi thần có lỗi. Vi thần xưa nay không thông minh như đệ ấy, cũng chẳng có chí lớn bằng đệ ấy. Đệ từng muốn tiến cử vi thần, là vi thần không muốn dựa thế của đệ mà tiến thân… Nếu chỉ có thể dựa vào đệ mà lập công danh…”

Tạ Túc cúi đầu lạy, nhắm chặt mắt, dốc hết lời chuẩn bị từ trước, cùng Tạ Hành diễn trọn vở kịch đã dự tính. Quả nhiên, sắc mặt hoàng thượng dần dần dịu lại, thậm chí còn tự mình bước xuống đỡ hai huynh đệ bọn họ. Hắn đỡ Tạ Túc trước, rồi mới đỡ Tạ Hành.

Ngài vỗ vai Tạ Hành, nhìn hắn hồi lâu. Mà Tạ Hành lại tiếp tục bày ra vẻ chân thành, nói: “Vi thần huynh đệ chúng ta đều xuất thân hàn môn, thân phận thấp kém, may được hoàng thượng không chê, để chúng thần được cận kề sai khiến.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play