Nói chuyện xong, trời cũng đã tối. Tạ Hành đi nấu nước nóng, Đường Vãn bê một chiếc ghế nhỏ ngồi cạnh hắn.

Hắn xếp củi xong thì kéo tay nàng lại, tỉ mỉ quan sát: “Những ngày ta không có nhà, đều là Vãn Vãn tự nấu nước, ta tính tìm người tới giúp nàng, nấu cơm, giặt giũ, đun nước cũng không cần động tay, nàng có thể dành thời gian làm những gì mình thích, cắt vải, vẽ mẫu…”

Đường Vãn vỗ tay hắn một cái: “Ta mỗi ngày chỉ phải làm một ít cơm, nấu một ít nước, căn bản chẳng ảnh hưởng gì. Hơn nữa đại tẩu thường mời ta sang ăn cùng, nếu giờ thuê một nha hoàn tới giúp, chẳng khác nào bảo trước giờ ta coi đại tẩu là người dưng? Với lại, ta cũng không thích mỗi ngày cứ cầm kim chỉ mãi, chàng nhìn xem tay ta bị đâm bao nhiêu lỗ rồi.”

Nàng tỏ ra đáng thương, nắm lấy tay hắn đưa đến trước mặt. Hắn quả nhiên đau lòng không chịu nổi, nâng tay nàng lên nhìn kỹ, thực ra chẳng có cái “lỗ” nào, chỉ là mười ngón tay thon dài trắng trẻo như cành ngọc non.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play