Nghe xong lời của Lục Dực, ánh mắt Ngô Giang sáng rực nhìn về phía Cố Thậm Vi, trên mặt mang theo chút lấy lòng: “Cố đại nhân, ngài nói xem, lời nàng ấy nói phải thật không?”
Vừa nói ra câu này, mặt hắn hơi nóng lên, nhưng trong nháy mắt lại thoải mái hơn.
Thánh nhân đã nói rồi, “Không biết thì hỏi.” Đã không xấu hổ khi hỏi kẻ dưới, thì hỏi người trên lại càng không có gì đáng ngại.
Cố Thậm Vi rõ ràng lợi hại hơn hắn nhiều trong việc phá án, vậy hắn có gì phải xấu hổ?
Cố Thậm Vi không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn hắn. Bên kia, Trì lão ngỗ tác cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thẳng chân giẫm lên mu bàn chân Ngô Giang, rồi quát lên với đám nha dịch đi theo hắn: “Còn ngây ra đó làm gì? Định chờ Hoàng Thành tư tới khiêng xác về à?”
Nói rồi, lão lại trừng mắt lườm Ngô Giang.
“Có thật hay không, chẳng phải là chuyện phán quan của phủ Khai Phong như ngươi cần đi điều tra sao? Phá án kiểu này, lần sau ngươi trực ban thì cứ cõng một pho tượng Bồ Tát trên lưng đi. Gặp chuyện thì thắp ba nén hương, cầu Bồ Tát chỉ ra hung thủ, chẳng phải nhanh gọn hơn à?”
Ngô Giang chớp chớp mắt, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Bồ Tát ở miếu nào linh nghiệm nhất trong việc phá án?”
Căn phòng lập tức chìm vào im lặng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play