Tôi nhét 500 tệ vào tay bà mối, dặn bà ấy nói tốt về tôi một chút.

Bà mối rất có tâm, giới thiệu tôi là người tinh thông cầm kỳ thư họa, vừa dịu dàng đảm đang, vừa thông minh khéo léo.

Thế là tôi thuận lợi cưới được một ông chồng tốt.

Còn thuộc dạng quanh năm ở nước ngoài không về nhà.

Điều kiện kèm theo là phải chăm một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi.

Tôi phẩy tay, không vấn đề gì!

Từ đó, lẩu nướng không ngán, mẹ con tôi tung hoành, sống vui như tiên!

Lúc này, tôi lấy khăn giấy lau đi giọt nước mắt không tồn tại, bắt chéo chân, giọng nhẹ nhàng yếu đuối than thở với chồng qua điện thoại:
“Nhà có rộng đến đâu, không có anh cũng chẳng phải là nhà.”

Bên kia đầu dây vang lên một tiếng cười trầm thấp, mang theo chút thích thú:
“Vợ à, nhà có gắn camera giám sát đấy.”

“Không chỉ một cái đâu.”

1

Tôi lập tức dừng chân đang đung đưa, cẩn thận thu vào trong chăn.

Giọng điệu không đổi:
“Anh nói gì vậy? Nhà có camera giám sát? Sao em không biết?”

Tôi đảo mắt nhìn quanh căn biệt thự rộng lớn này, nội thất xa hoa lộng lẫy.

Nhiều món đồ nội thất là tôi lén lắp đặt trong lúc Lộ Cẩm không có nhà, mà anh ta cũng chưa từng quay về, làm sao có thể có camera được?

“Anh đang dọa em à? Em một mình trông căn nhà trống này đã đủ sợ rồi, anh còn nói mấy chuyện này!”

Tôi giả vờ giận dỗi, nói với giọng trách móc qua điện thoại:
“Không thèm nói chuyện với anh nữa!”

Sau đó lập tức cúp máy.

Ngồi trên giường, tôi bắt đầu bình tĩnh lại, tạm thời án binh bất động.

Chết tiệt, tám tháng rồi! Tròn tám tháng rồi mới nói có camera?

Lộ Cẩm chắc chắn đang lừa tôi.

Nếu là thật, vậy thì hình tượng của tôi… hoàn toàn sụp đổ rồi!

2

Tôi và Lộ Cẩm quen nhau qua mai mối.

Anh năm nay ba mốt tuổi, thu nhập cả triệu tệ mỗi năm, vóc dáng cao lớn, lại có nhan sắc.

Nghe nói trước đây anh ấy cũng từng có một cô bạn gái.

Nhưng công việc của Lộ Cẩm khá đặc thù, thường xuyên biến mất không dấu vết, mỗi lần đi là nửa năm trời.

Huống hồ, anh ấy còn có một đứa con nhỏ đi kèm.

Là con trai của anh em thân thiết, được nhờ nuôi dưỡng trước lúc lâm chung.

Ban đầu, cô gái kia không để tâm chuyện này, nhưng vấn đề lại nằm ở đứa trẻ.

Đây không phải một đứa trẻ bình thường, mà là một cậu nhóc có khuynh hướng bạo lực cực cao.

Nghe nói ngay ngày đầu tiên gặp mặt, cậu bé đã quét chân hạ gục người ta, trò nghịch ngợm thì liên tục xuất chiêu, chưa tới hai ngày cô ấy đã chạy mất dép.

Cho đến khi gặp tôi.

Tôi xuất thân nghèo khó, chẳng có học vấn cao, chỉ có duy nhất một thứ: Mặt dày đương đầu với đời.

Tôi dúi 500 tệ cho người mai mối, dặn bà ấy tô vẽ cho tôi lung linh chút.

Kết quả, đến tai Lộ Cẩm, tôi đã thành một người tinh thông cầm kỳ thư họa, đảm đang nữ công gia chánh, vừa là một bà vợ hiền dịu lại vừa xinh đẹp rạng ngời.

Lộ Cẩm hứng thú, gặp tôi một lần, lại càng thích thú hơn.

Thế là hôm sau lập tức đi đăng ký kết hôn, sính lễ một triệu tệ, kèm theo căn biệt thự này.

Nhưng có một điều kiện kèm theo: Phải chăm sóc tốt cậu nhóc bạo lực kia.

Tôi ôm đầu, ánh mắt đảo quanh căn phòng một cách cảnh giác.

Thật sự không dám chắc lời Lộ Cẩm nói là thật hay giả.

Đang suy nghĩ, cửa bỗng vang lên tiếng gõ.

Tôi chỉ chậm trả lời một chút, cánh cửa đã bị “rầm” một phát bật tung.

3

Ngoài cửa đứng một nhóc tì.

Mày rậm, mắt to tròn, trông như phiên bản nam của một con búp bê Tây.

Mặc một bộ vest nhỏ với quần yếm, trông không khác gì một quý ông nhí.

Lúc này, cậu bé đang nhìn tôi với ánh mắt u ám.

Tôi hiểu rồi, nhóc này đói bụng.

Nếu là trước đây, tôi sẽ cười toe toét xông tới, mặc kệ cậu nhóc có đánh hay mắng cũng phải túm lấy véo hai cái má phúng phính kia, rồi cười gian xảo như yêu quái Tân Cương, hét lên thích thú:
“Ui giời ơi, bé con nhà ai đây? Sao mà đáng yêu thế này? Mau để dì thơm cái nào!”

Bây giờ không được.

Lỡ như đúng như lời Lộ Cẩm nói, trong nhà này thực sự có camera giám sát, thì tôi phải giữ hình tượng.

Lùi một vạn bước mà nói, Lộ Cẩm cũng không thể lúc nào cũng theo dõi tôi được, bây giờ thay đổi vẫn còn kịp.

“Lâm Quỳnh ơi Lâm Quỳnh, mày là một người phụ nữ hiền thục, mày là một người dịu dàng và lương thiện.” Tôi tự nhắc nhở chính mình.

Thế là tôi nặn ra nụ cười dịu dàng nhất có thể, bước đi thanh thoát như hoa sen nở, chậm rãi tiến đến trước mặt nhóc tì, cúi xuống, nhẹ giọng nói:
“Em bé, có phải đói rồi không? Để dì nấu mì cho con nhé?”

Nhóc tì ngơ ra.

Cậu bé vô thức lùi lại một bước.

Sau một lúc do dự, cậu bé nhíu mày hỏi:
“Cô uống nhầm thuốc à?”

“…”

Tôi giơ tay khẽ che môi, mỉm cười dịu dàng:
“Bé con đang nói gì thế? Dì lúc nào chẳng thế này?”

Nhóc tì suy nghĩ hai giây, sau đó xoay người chạy về phòng, không biết đào ở đâu ra một khẩu súng nước đã được bơm đầy, nhắm thẳng vào tôi mà xịt.

Nước bắn mạnh, tạt thẳng vào mặt tôi.

Tôi… hết cười nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play