Mấy con quái thú này rốt cuộc chưa khai mở linh trí, tư duy vẫn còn hỗn độn. Hơn nữa chúng nó còn có một tật xấu chí mạng là mù màu! Không phân biệt được áo đỏ hay áo xanh...
Cho nên khi chúng nó trả lời câu hỏi của Tiểu Kỳ Lân, vẫn luôn mơ hồ, nói năng thật thật giả giả. Hai đám người này cũng nói loạn lên.
Tiểu Kỳ Lân nghe mà đau đầu. Đành phải đem ý của chúng nó phản ánh lại cho Hàn Sơn Nguyệt.
Ánh mắt Hàn Sơn Nguyệt nhìn Tiểu Kỳ Lân quả thực đau khổ tột cùng: "Ngươi cho rằng Tuyết Y Lan sẽ đi đường thủy? Hắn nhất định phải bay lên không!"
Tiểu Kỳ Lân chột dạ sờ cái cục u xanh trên trán. Nó cảm thấy gần đây chỉ số thông minh của mình quả thực có chút thiếu hụt, nhưng bị Hàn Sơn Nguyệt dùng ánh mắt của một kẻ ngốc nhìn, nó cảm thấy tự ái bị tổn thương: "Ta... Ta cũng là lo lắng cho tung tích của chủ nhân, nhất thời suy xét không chu toàn..."
Không dám nói thêm lời vô nghĩa nào nữa, nó lập tức hỏi mấy con quái thú kia hướng phi hành trên không. Các quái thú lại lần nữa nhìn nhau, sau đó lại có hai con quái thú nói chuyện. Hai con quái thú này lại nhìn thấy cả hai đám người, một đám là Tuyết Y Lan, một đám là Diệp Thanh Loan.
Chúng nó không những bị mù màu mà còn bị "mù mặt", trong mắt chúng nó, căn bản không phân biệt được con người nam nữ...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play