Tuyết Y Lan đặt Ninh Tuyết Mạch lên tấm đệm bồ đoàn bên cạnh, sau đó mới lấy ra mấy viên thuốc bỏ vào miệng, chân chính tĩnh tâm tọa thiền. Chỉ cần cho hắn một ngày, công phu của hắn có thể khôi phục hơn một nửa, để làm những việc hắn muốn.
...
Tiểu Kỳ Lân đã không còn dám nhìn sắc mặt của Hàn Sơn Nguyệt nữa. Dù Hàn đại sư vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, làm việc đâu vào đấy nhưng Tiểu Kỳ Lân lại nhạy bén nhận thấy cảm xúc của hắn vẫn bị kìm nén, giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão lớn, khiến nó không khỏi khiếp sợ. Suốt dọc đường này, nó không dám nói lấy một lời vô nghĩa.
Bọn họ đã đến bờ sông Hỗn Độn, thậm chí tìm thấy chiếc thuyền đắm dưới đáy sông. Tiểu Kỳ Lân còn xuống nước vớt được vài sợi tóc người, một khối ngọc bội tàn khuyết và mấy khúc xương người gãy nứt...
Tiểu Kỳ Lân vẫn không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào của Ninh Tuyết Mạch. May mắn là hiện tại nó vẫn sống tốt, trừ việc đôi khi hoảng hốt và cảm thấy đau nhói một cách vô cớ, còn lại không có triệu chứng bệnh tật nào khác. Tiểu Kỳ Lân vẫn sống tốt, điều đó cũng chứng minh Ninh Tuyết Mạch cũng sống tốt, ít nhất là chưa gặp nạn. Điều đó làm nó tạm yên tâm.
Theo lẽ thường, nếu đã tìm được đến đây, với cái mũi của Tiểu Kỳ Lân, lý ra phải có thể ngửi thấy hơi thở của Ninh Tuyết Mạch để truy tìm. Nhưng không có! Nó căn bản không ngửi thấy mùi hương của nàng! Không khí xung quanh như bị ai đó làm sạch, tất cả hơi thở của nàng đều bị xóa bỏ.
Tại sao lại như vậy?! Chiếc thuyền lớn này rõ ràng đã chìm ở đây! Chủ nhân không thể rời đi trước được!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT