Quý Vân Hạo nhìn Ninh Tuyết Mạch ngoan ngoãn trong lòng Quý Vân Hoàng, bàn tay trong tay áo hắn nắm chặt đến căng thẳng, đôi mắt trầm xuống, tiến lên hai bước: “Tuyết Mạch, loại thương thế do roi của ta gây ra, chỉ có loại thuốc đặc chế của ta mới có thể chữa khỏi, ngươi...”
Ninh Tuyết Mạch nâng khuôn mặt nhỏ từ trên vai Quý Vân Hoàng, đưa tay ra về phía Quý Vân Hạo.
“Nàng đã tha thứ cho hắn sao?! Nàng đã chấp nhận thuốc trị thương của hắn?”
Trong lòng Quý Vân Hạo vui vẻ, vội vàng đưa viên thuốc vào tay nàng: “Một nửa viên thuốc sẽ được thoa ngoài da, một nửa viên là để uống...”
“Phốc...” Một tiếng vang nhỏ vang lên, viên thuốc đã bị Ninh Tuyết Mạch trực tiếp bóp nát, trở thành bột thuốc.
Nàng duỗi bàn tay ra, há mồm thổi một cái, bột thuốc bay lả tả trong không khí, gần như bay thẳng vào mặt Quý Vân Hạo...
Quý Vân Hạo: “...”
Môi mỏng của Ninh Tuyết Mạch khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười mỉa.
“Quý Vân Hạo, lần này sự thù địch giữa chúng ta đã định rồi! Chỉ mong da ngươi thật sự cứng cáp một chút, có thể chịu được sự đánh trả của ta...”
Quý Vân Hạo nhìn thấy nàng được Quý Vân Hoàng bế lên một chiếc xe ngựa thấp điệu nhưng lại rất hoa lệ, trong lòng bỗng nhiên phát lạnh, rùng mình một cái.
“Vương gia...” Hồ Điệp Thường đã đi tới, trong giọng nói tràn ngập sự không cam lòng: “Vương gia, chúng ta cứ buông tha tiện nhân này như vậy sao?”
Trên người nàng còn mang theo mùi nước tiểu, khiến Quý Vân Hạo lùi sang bên cạnh hai bước, nhàn nhạt nói: “Điệp Thường, ngươi tốt xấu cũng là tiểu thư khuê các, tiện nhân dài tiện nhân ngắn, không sợ đánh mất thân phận của ngươi sao?” Sau đó, hắn xoay người nhanh chóng rời đi.
Trong lòng hắn bỗng nhiên có chút hối hận, có một loại cảm giác hoảng hốt và mất mát, cứ như thể hắn đã vứt bỏ một quả dưa hấu để nhặt một hạt vừng...
Hồ Điệp Thường bị hắn nói một câu mà mặt đỏ tai hồng.
Ngày thường nàng cùng với Quý Vân Hạo đến nơi này, vẫn luôn cố gắng thể hiện sự đoan trang thục nữ, giọng nói mềm mại có suy nghĩ, chưa từng thốt ra lời ác độc. Chỉ bởi vì đụng phải Ninh Tuyết Mạch, mỗi lần nàng nhìn thấy tiểu nha đầu này, liền nhớ tới thân phận đê tiện của chính mình năm đó...
Nàng không nghĩ đến sự tử tế của Ninh Tuyết Mạch năm đó đối với nàng, chỉ nghĩ đến năm đó khuôn mặt xấu xí nhất của mình đã từng bại lộ trước mắt tiểu nha đầu kia, khiến cho nàng mỗi lần nhìn thấy Ninh Tuyết Mạch đều không được tự nhiên. Chỉ có hung hăng giẫm đối phương ở dưới chân mới phảng phất cân bằng được tâm lý một chút...
Tiểu tiện nhân kia, rõ ràng đã là đê tiện bẩn thỉu, hôm nay cư nhiên lại khiến nàng bị sỉ nhục nhiều như vậy! Sự thù địch giữa nàng và nàng ấy đã định rồi. Nếu không giết chết nàng ấy, nàng thề sẽ không làm người!
Bàn tay nàng nắm chặt thành nắm đấm, phảng phất như đang xiết chặt cái cổ mảnh khảnh của Ninh Tuyết Mạch...