【006】

【Tôi bị Mạnh Đã cưỡng bức.】

Trang nhật ký của Ôn Nam Khiêm này bị gạch ngang vô số lần, chằng chịt khắp cả trang giấy, cuối cùng chỉ còn lại sáu chữ.

Sáng hôm sau, 10 giờ, Thẩm Sao đến bệnh viện Thiên Nhã.

Bệnh viện Thiên Nhã là bệnh viện tư nhân đứng đầu Giang Đồng. Viện trưởng nhận được điện thoại từ sáng sớm, và đã đợi Thẩm Sao từ lúc 9 giờ 40.

Bảo vệ thấy lão viện trưởng dẫn theo một đám trưởng khoa đến đón một người đàn ông trẻ tuổi, tò mò vô cùng, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ?!

Ông làm bảo vệ ở bệnh viện Thiên Nhã hơn chục năm, cũng từng gặp vô số nhân vật lớn, người nổi tiếng trong xã hội, nhưng cả bệnh viện đều phải đợi để đón một người, thì chỉ có duy nhất vị này.

"Bác sĩ Thẩm, hoan nghênh hoan nghênh." Viện trưởng ngoài 50 tuổi đích thân dẫn đường, ánh mắt không rời khỏi Thẩm Sao.

Lần này Mạnh gia mời được Thẩm Sao đến phẫu thuật, có thể nói là cơ hội trời cho. Ông muốn mượn cơ hội này để hợp tác với Thẩm Sao. Nếu thành công, bệnh viện Thiên Nhã sẽ không chỉ là số một ở Giang Đồng nữa!

Đoạn đường từ cổng bệnh viện đến tòa nhà chính vẫn còn một khoảng. Có xe chuyên dụng để đón bác sĩ. Lên xe, hiệu trưởng nhiệt tình giới thiệu lịch sử và tiện nghi của Thiên Nhã. 

Thẩm Sao không ngắt lời. Đến tòa nhà chính, anh mới nói: "Tôi muốn xem bệnh nhân trước."

Nhắc đến Mạnh Đã, hiệu trưởng nghiêm túc, cẩn thận giới thiệu tình trạng của Mạnh Đã.

Tóm lại là, một ca phẫu thuật có xác suất thành công gần như bằng 0, và Mạnh Đã thì không chịu hợp tác.

Mạnh Đã đã đuổi đi không dưới hai vị danh y.

Hiệu trưởng nói: "Tiểu Mạnh tiên sinh đang có khách đến thăm." Ông có vẻ xấu hổ, "Hiện tại... không tiện lắm."

Trong căn phòng tối đen, vang vọng tiếng khóc lóc và cầu xin của một người đàn ông.

"Anh Mạnh... cầu xin anh, sẽ hỏng mất..."

"Ô ô... đau quá, bỏ đi, buông tha em..."

Mạnh Đã thô bạo bịt miệng nam sinh, mặc kệ mà trút giận sự bực bội của mình, cho đến khi hành lang vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.

Thính giác của hắn trở nên đặc biệt nhạy bén sau khi bị mù.

"Cút!"

Mạnh Đã tiện tay vớ lấy một thứ gì đó, ném mạnh ra ngoài qua cánh cửa đang hé mở.

Ngoài hành lang, cô y tá quen thuộc né tránh.

Cô đã sớm muốn cút, nhưng công việc yêu cầu phải chăm sóc vị khách VIP này 24/24, không rời nửa bước, để tránh xảy ra bất trắc.

Trong phòng bệnh liên tục có đồ vật bị ném ra. "Tao đã nói rồi, không cho phép người ngoài vào!"

Một chiếc ly rượu nữa bay ra, cô y tá kịp thời né tránh. Lần này chiếc ly đập vào tường hành lang, mảnh thủy tinh vỡ đầy đất.

Lòng bàn tay cô y tá có cảm giác đau đớn. Vết thương từ việc thu dọn mảnh vỡ ngày hôm qua vẫn chưa lành. Cô đã quen, chỉ dụi mắt, hít mũi, ngồi xuống nhặt mảnh thủy tinh.

Đột nhiên, một chiếc khăn tay đưa đến trước mặt. Ngón tay thon dài gần như trong suốt, lờ mờ nhìn thấy những mạch máu màu xanh dưới da. Móng tay cái ánh lên màu ngọc trai, được cắt tỉa sạch sẽ, xinh đẹp.

Cô y tá ngạc nhiên ngẩng đầu. Bên ngoài cửa sổ là sương mù dày đặc. Tầng cao nhất không được phép bật đèn, tầm nhìn càng thêm tối tăm. Người đàn ông đột nhiên xuất hiện lại rõ ràng như đang phát sáng.

Cô ngẩn người, quên cả nói. Vẫn bất động ngẩng đầu nhìn Thẩm Sao.

Thẩm Sao nhắc nhở cô: "Tay cô đang chảy máu."

"À à." Cô y tá máy móc nhận lấy chiếc khăn tay. Chiếc khăn tay tinh xảo có một mùi hương thoang thoảng. Cuối cùng cô cũng hoàn hồn, vội vàng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ạ!"

Bỗng nhiên, một tiếng gió rất nhỏ vang lên. Lông mi Thẩm Sao khẽ động, lập tức đẩy cô y tá ra. Mùi rượu nồng nặc lướt qua. Một chiếc ly rượu bay ra giữa hai người, đập vào tường vỡ thành nhiều mảnh rơi xuống đất.

"Mẹ nó, không nghe thấy tiếng người à! Tao bảo chúng mày cút hết đi!" Giọng nói giận dữ truyền ra từ phòng bệnh.

Cô y tá vẫn còn sợ hãi, run rẩy nhìn về phía Thẩm Sao, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngài mau rời đi đi, chỗ này cấm vào..."

Giọng cô bỗng nghẹn lại, đôi mắt mở to, nhìn thấy chiếc áo blouse trắng trên người Thẩm Sao.

Cô y tá há hốc mồm, anh là bác sĩ chủ trị mới!

Thẩm Sao nhặt mảnh thủy tinh trên mặt đất bỏ vào xe đẩy, đứng dậy nói: "Cô đi đi, tôi sẽ xử lý."

Cô y tá trân trân nhìn Thẩm Sao bước vào phòng bệnh, sau đó đóng cửa lại.

Người thật đẹp...

Cô y tá nghĩ, cúi đầu nắm chặt chiếc khăn tay. Một mùi hương thanh mát thoang thoảng xộc vào mũi, cô không nhịn được mà hít một hơi.

Giống như mùi bưởi nghịch ngợm bay ra từ sâu trong rừng.

Trong phòng bệnh, tất cả rèm cửa đều được kéo kín, căn phòng tối đen không thấy năm ngón tay. Mạnh Đã nghe thấy tiếng bước chân lạ.

Cơ bắp trên mặt Mạnh Đã run rẩy. Dám coi thường lời cảnh cáo của hắn, hắn vớ lấy chai rượu...

Giây tiếp theo, một giọng nói xa lạ, lạnh nhạt cắt ngang sự im lặng đen kịt: "Cần kiêng dục trước khi phẫu thuật."

Mạnh Đã dừng lại. Mạnh Sùng Lễ sáng nay có liên hệ với hắn, nói đã tìm được một vị danh y ở nước ngoài.

Nghe giọng là một người đàn ông trẻ tuổi, Mạnh Đã khinh thường đặt chai rượu xuống, ác ý rung người một cái. Nam sinh vẫn bịt chặt miệng, nhưng vẫn không kiềm được rên lên một tiếng đau khổ.

Mạnh Đã cười lạnh: "Nghe đây, tao không phẫu thuật. Mày có thể cút."

Mạnh Đã bỗng nhiên hít hít mũi. Một mùi hương quen thuộc thoang thoảng xộc vào mũi hắn.

Một mùi hương rất nhạt, rất dịu, mùi linh sam balsam.

Mạnh Đã tạm dừng một giây. Một cảm giác lạnh lẽo bất ngờ rơi xuống khóe mắt phải của hắn.

Rất lạnh, giống như một khối băng.

"A!" Giây tiếp theo, hắn đau đớn kêu lên. Mắt phải như có một cây kim đột nhiên đâm vào tròng mắt.

Muốn c·hết à!

Mạnh Đã vừa định vớ lấy người kia, nhưng bàn tay kia đã rời đi. Cùng lúc đó, hắn lôi nam sinh dưới người ra.

Nam sinh mềm nhũn như một sợi mì, trượt từ trên giường xuống đất. Cậu thầm nghĩ tạ ơn nhưng biết không thể nói ra trước mặt Mạnh Đã, chỉ biết cảm kích gật đầu với người mà cậu không nhìn rõ trong bóng tối, sau đó lảo đảo chạy vào phòng vệ sinh.

"Muốn c·hết à!" Mạnh Đã nổi giận. Chiếc áo ngủ chưa cởi, lỏng lẻo khoác trên người. Hắn đột nhiên xuống giường, trong bóng tối lập tức hiện lên một cái bóng cao lớn.

Thẩm Sao không chút biểu cảm đỡ lấy nắm đấm của Mạnh Đã: "Thứ bảy tuần sau sẽ phẫu thuật. Nếu muốn hủy bỏ thì muộn nhất là thứ năm tuần sau liên hệ với tôi."

Giọng nói lạnh lùng, không chút gợn sóng: "Nhưng phí phẫu thuật, tôi sẽ không trả lại."

Anh tùy ý ném tay Mạnh Đã ra. Mạnh Đã đau đến méo mó cả ngũ quan. Hắn trừng mắt về phía nơi phát ra âm thanh, ngực phập phồng kịch liệt. Vừa lấy lại sức định mở miệng, giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng đóng cửa.

Phòng bệnh lại chìm vào sự tĩnh mịch.

Bác sĩ mới của hắn, đã đi rồi??

Xung quanh mắt liên tục đau nhói. Mạnh Đã vẫn trừng mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, mặc dù tầm nhìn của hắn vẫn tối đen, không thấy bất cứ thứ gì.

Một lúc sau, hắn cúi đầu đưa mu bàn tay lại gần, ngửi mùi hương còn sót lại. Là mùi linh sam balsam.

Hắn trở lại giường, lấy điện thoại ra, gọi cho viện trưởng: "Hắn ta tên là gì?"

"Cậu hỏi bác sĩ Thẩm sao?"

"Thẩm gì?"

"Thẩm Sao, Sao trong Sao kiếm."

Mạnh Đã khẽ phát ra một âm thanh trầm thấp từ cổ họng:

Thẩm, Sao.

Phòng vệ sinh, Thẩm Sao rửa cổ tay phải liên tục, cho đến khi không còn một chút mùi linh sam nào sót lại.

Anh thu tay lại, dòng nước lập tức ngừng. Khăn tay đã cho cô y tá. Anh rút một tờ giấy vệ sinh để lau cổ tay. Cổ tay khô ráo trở lại, anh vo tròn tờ giấy và ném vào thùng rác, rời khỏi phòng vệ sinh.

Ra khỏi phòng vệ sinh, có điện thoại từ hãng hàng không.

Nhân viên lịch sự nói: "Ngài đã đặt một vé khoang hạng nhất chuyến bay đi Dung Thành vào lúc 6 giờ chiều. Chuyến bay này có phục vụ bữa tối. Xin hỏi ngài có yêu cầu món ăn cụ thể nào không? Chúng tôi sẽ chuẩn bị trước cho ngài."

Thẩm Sao suy nghĩ một giây, trả lời: "Một phần bánh kem Bass khắc vị bưởi 5 inch, một phần pudding caramel, một ly ca cao Oreo núi tuyết."

"Vâng. Mong ngài có một hành trình bay tuyệt vời tối nay với hãng của chúng tôi."

Máy bay hạ cánh xuống Dung Thành, trời đang có một trận mưa rất lớn. Những cánh hoa phù dung lớn bị nước mưa đập xuống đất.

Khoảng 8 giờ tối, lượng người ở sân bay vẫn còn rất lớn. Ở lối ra có một chiếc thùng từ thiện.

Thẩm Sao đi ngang qua, dừng lại.

Anh lấy ví ra, rút một tấm thẻ ngân hàng. Đó là phí phẫu thuật chính vừa được chuyển vào sáng nay. Anh lật mặt sau, ghi mật khẩu lên, rồi ném vào thùng từ thiện.

Đêm thu, trời mưa hình như cũng lạnh hơn. Thẩm Sao không đi bãi đỗ xe lấy xe, gọi một chiếc xe về chỗ ở.

Nơi ở là một khu chung cư cũ ở vành đai bốn của Dung Thành, không phồn hoa nhưng cũng không quá hẻo lánh. Một căn hộ trên tầng thượng sáu tầng, hai phòng ngủ hai phòng khách và một sân thượng. Không có thang máy.

Thẩm Sao vào nhà, toàn thân ướt sũng. Anh cởi áo khoác gió ra, đi thẳng vào phòng tắm để tắm.

Thay bộ đồ ở nhà sạch sẽ, thoải mái, Thẩm Sao sấy tóc đến khô hoàn toàn.

Ra khỏi phòng tắm, anh đi đến phòng ngủ phụ.

Phòng ngủ phụ trống rỗng. Sàn nhà bằng xi măng mờ màu trắng sạch đến không một hạt bụi. Bốn bức tường được dán đầy những tờ báo lớn nhỏ, đủ màu sắc.

Những tờ báo thuộc các năm khác nhau, các ấn phẩm khác nhau, được cắt ra. Các cạnh sắc nét, gọn gàng. Mỗi tờ báo đều được bảo quản hoàn hảo. Và trên mỗi tờ báo, có cùng một cái tên.

【Phóng viên của báo này, La Quảng Quân】

Thẩm Sao dừng lại trước một tờ báo lớn nhất.

【Năm 2004, ngày 26 tháng 10.

Tuần trước, một học sinh cấp ba của thành phố chúng ta là Ôn Mỗ Mỗ* đã nhảy lầu ở một con phố sầm uất. Qua điều tra, được biết Ôn Mỗ Mỗ là t·ự s·át.

* kiểu giấu tên nvc í, Ôn XX XX

Tôi đã tìm hiểu và được biết, Ôn Mỗ Mỗ là một người đồng tính (xu hướng giới tính là đồng tính). Khi còn sống, Ôn Mỗ Mỗ từng quấy rối nhiều bạn học nam, còn có ý định cưỡng bức một bạn học nam tên là Trương Tam (để bảo vệ người bị hại, đây là tên giả). Bạn Trương Tam đã liều mạng chống cự, mới có thể thoát thân.

Trong lúc tôi phỏng vấn bố của Ôn Mỗ Mỗ là Ôn Mỗ, Ôn Mỗ bày tỏ Ôn Mỗ Mỗ là con nuôi của ông.

"Bố mẹ nó đều đã c·hết. Bà ngoại nó là một người bà con xa của tôi. Tôi thấy nó quá đáng thương, gần như sắp c·hết đói, nên đã tốt bụng nhận nuôi nó. Ai ngờ..."

Ôn Mỗ khóc, sau một lúc bình tĩnh mới tiếp tục kể với tôi, "Nó học tiểu học đã trộm quần lót của bạn học nam rồi. Lúc đó tôi không hiểu về đồng tính, nghĩ nó học thói xấu ở gia đình cũ, tay chân không sạch sẽ, nên đã nhiều lần giáo dục nó trở về đường chính đạo, cho đến khi học cấp hai..."

Ôn Mỗ cảm xúc sụp đổ, "Nó dẫn một cậu con trai về nhà, tôi bắt gặp chúng nó cởi hết quần áo ôm nhau. Tôi đã tát nó một cái, không ngờ nó lại đánh trả tôi, còn nói không cần tôi quản... Đêm trước khi nó nhảy lầu, nó về nhà trộm tiền, bị tôi bắt được. Nó khóc lóc thảm thiết nói suýt nữa đã cưỡng bức một bạn học nam, nó sợ bị bắt nên muốn tôi cho nó ít tiền để trốn đi nơi khác."

"Tôi khuyên nó tự thú, nó không chịu, giật tiền của tôi rồi chạy." Ôn Mỗ khóc không thành tiếng, "Chân tay tôi không tiện nên không đuổi theo nó được. Giá mà đuổi kịp thì tốt rồi... Chúng tôi vẫn luôn rất thương nó, nuôi nó như con ruột, vậy mà giờ nó lại t·ự s·át. Sau khi c·hết tôi không còn mặt mũi nào mà gặp vợ tôi nữa! Ô ô..."

Phóng viên này còn được biết thêm, vợ của Ôn Mỗ đã m·ất vì bệnh nặng vào năm thứ hai sau khi nhận nuôi Ôn Mỗ Mỗ. 

Ôn Mỗ tái hôn vào năm sau, và ly hôn với người vợ thứ hai sau 2 năm, đến nay vẫn chưa tái hôn.

Có lẽ tính cách cực đoan của Ôn Mỗ Mỗ là do xu hướng tính dục của cậu, có lẽ là do thiếu thốn tình thương của mẹ trong quá trình trưởng thành, cuối cùng dẫn đến một bi kịch không thể cứu vãn. Sự thật chúng ta đã không thể biết được, chỉ có thể tiếc nuối cho một sinh mệnh trẻ tuổi vốn có cơ hội sửa đổi lại đã dừng lại trong mùa thu này.

...

Phóng viên của báo này, La Quảng Quân】

Năm sau, phóng viên trẻ La Quảng Quân đã tiến một bước dài, vượt qua xã trưởng cũ, trở thành xã trưởng trẻ tuổi và đầy triển vọng nhất kể từ khi báo xã được thành lập.

Thẩm Sao đi đến cửa.

"Cạch" một tiếng, chiếc đèn bảo vệ mắt cực giản tắt, chữ trên báo cũng chìm vào bóng tối.

Đóng cửa phòng ngủ phụ lại, anh cầm điện thoại gửi một tin nhắn: "Đậu xe ở khu A số 21 sân bay, lái đến bãi đỗ xe trung tâm Dung Hoa Phủ."

Cùng lúc đó, Đinh Gia Kỳ xách một chiếc túi ni lông, đựng hai lon Coca lạnh, bưng hai hộp mì gói nóng hổi chạy một mạch vào văn phòng đội phó đội trưởng.

"Sếp, mì vị cá lăng nấu chua hay vị canh vịt hầm củ cải?"

"Canh củ cải." Lục Diễm ngậm thuốc lá, mắt không rời màn hình camera giám sát bãi đỗ xe sân bay.

"Tuyệt vời!" Đinh Gia Kỳ mở nắp giấy, mùi thơm lập tức lan tỏa. Hắn đặt hộp mì lên bàn làm việc, lại móc ra một lon Coca lạnh đặt bên cạnh. Chính hắn thì đứng bên cạnh, bưng hộp mì cá lăng nấu chua, đói meo mốc ăn ngấu nghiến: "Sếp, cuối cùng cũng tìm đủ nhân tình của Chu Chấn Vũ rồi. Anh đoán có bao nhiêu người?"

Lục Diễm dập tắt thuốc lá, bưng hộp mì gói lên nói: "9."

"!" Đinh Gia Kỳ nuốt vội mì gói: "Anh biết rồi à!"

Mùi canh vịt hầm nồng nặc xộc vào mũi. Lục Diễm uống hai ngụm canh, mới từ từ gắp mì, mắt vẫn dán chặt vào màn hình giám sát.

Đinh Gia Kỳ tiếp tục cảm thán: "Thật đúng là chết vì uống nước, chết vì hạn hán! Trong cùng một khu chung cư lại có thể nuôi cùng lúc 4 người đàn ông mà vẫn sống hòa thuận. Thật là thế thái nhân tình đổi thay mà."

"Ngưỡng mộ?" Lục Diễm lúc này mới trả lời hắn một câu: "Cậu cũng là gay à?"

"Khó nói lắm, vạn nhất sau này gặp được khách quý nam động lòng, tôi cũng có khả năng gay một chút đấy!"

Sự bao dung của Dung Thành đối với người đồng tính luyến ái cao hơn nhiều so với các nơi khác trong nước.

Đinh Gia Kỳ hoàn toàn không để tâm, hắn lại húp một ngụm mì: "Sếp, tôi vẫn cảm thấy vợ của Chu Chấn Vũ đáng nghi nhất. Bị lừa dối hôn nhân và bạo lực gia đình mười năm, đến lượt tôi cũng muốn đâm Chu Chấn Vũ..."

Lục Diễm đột nhiên đứng dậy khỏi ghế. Đinh Gia Kỳ vẫn đang húp mì, Lục Diễm đã chạy ra khỏi văn phòng.

Đinh Gia Kỳ trong lòng chợt động, nhìn thoáng qua màn hình giám sát.

Hình ảnh mờ tối, chiếc Porsche 911 đã đậu được một tuần, di chuyển.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play