Nhưng lạ là, Tạ Thừa Vũ không nói gì. Nam Tiêu cúi đầu nên cũng không thấy được vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm đi mấy độ, không khí tràn ngập một sự căng thẳng như thể sắp bùng nổ.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên. Nam Tiêu còn tưởng Hứa Nhược Tân tìm tới, khoé môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai, đoạn cô đi tới mở cửa, nhưng rồi lại lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Ông nội, sao ông lại tới đây?"

Ông cụ Tạ tới ư? Đột ngột quá.

"Tiêu Tiêu, chuyện cháu đăng trên mạng xã hội tối qua là sao vậy, người đàn ông kia là ai thế?"

Ông cụ Tạ chống gậy vội vã đi vào, vừa đóng cửa lại đã hỏi ngay.

Nam Tiêu im lặng. Tối qua cô đăng bài như vậy, ông cụ tìm đến cũng là chuyện bình thường. Cô nói:

"Người đó là Tiêu Trạch Giai, chính là người đàn ông mà Hứa Nhược Tân tố cáo cháu. . . ngoại tình."

Nam Tiêu cúi đầu, đáy mắt thoáng hiện vẻ áy náy.

"Ông nội, cháu thật sự xin lỗi. Thật ra lúc đó cô Hứa nói không sai, cháu đúng là đã qua lại với Tiêu Trạch Giai, cô ấy không hề vu oan cho cháu."

Một tiếng "bùm" như nổ tung trong đầu ông cụ Tạ.

Ông kích động nhìn Nam Tiêu, kêu lên:

"Ông không tin! Tiêu Tiêu, ông không tin con lại làm ra chuyện đó!"

"Ông vẫn luôn tin vào nhân phẩm của con, có phải con có nỗi khổ gì khó nói không? Đúng rồi, có phải ai đó ép buộc con không? Đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho ông biết, ông sẽ giải oan cho con!"

Ông cụ Tạ nói một tràng, vẻ mặt vừa sốt ruột vừa tha thiết, ông nhìn chằm chằm vào Nam Tiêu, mong cô sẽ cho mình một câu trả lời như ý.

Thế nhưng Nam Tiêu không nói một lời, chỉ đứng yên tại chỗ nhìn ông cụ, không hề nhúc nhích.

Dần dần, ánh sáng trong mắt ông cụ Tạ lụi tàn, sắc mặt trở nên xám xịt như tro, khiến người khác nhìn mà không đành lòng.

Ông chậm rãi ngồi xuống sofa, miệng lẩm bẩm:

"Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy được chứ. . ."

Đột nhiên ông nghĩ tới điều gì đó, bèn ngẩng phắt đầu lên, hy vọng nhìn Nam Tiêu:

"Tiêu Tiêu, có phải con chỉ tùy tiện tìm một người để lừa ông thôi đúng không?"

"Ba năm qua con ngoan ngoãn an phận như vậy, sao có thể ra ngoài tìm người khác được chứ?"

"Có phải con thật sự không chịu nổi Thừa Vũ nữa, muốn ly hôn với nó nên mới tìm cớ lừa ông không?"

". . ."

Ông cụ lại đoán đúng rồi.

Nam Tiêu thở dài.

May mà cô đã chuẩn bị sẵn đường lui, nếu không với tính cách cố chấp của ông cụ Tạ, cô thật sự không biết phải làm sao.

Cô lấy một chiếc máy tính bảng từ trong túi ra, mở lên rồi nói:

"Ông nội, cháu và Tiêu Trạch Giai quen nhau từ nhỏ, chúng cháu là hàng xóm, cùng nhau lớn lên, xem như là thanh mai trúc mã."

Câu nói này khiến Tạ Thừa Vũ, người nãy giờ vẫn im lặng, khựng lại một chút.

Anh đột ngột ngẩng lên, nhìn về phía Nam Tiêu.

Nam Tiêu cảm nhận được hai luồng ánh mắt lạnh lẽo đang ghim vào sau lưng mình, nhưng cô không để tâm, tiếp tục nói:

"Đây là ảnh chụp chung của cháu và Tiêu Trạch Giai hồi nhỏ. Lúc đó quan hệ của chúng cháu rất tốt, anh ấy còn vẽ một tờ giấy đăng ký kết hôn, nói rằng lớn lên nhất định sẽ cưới cháu."

"Nhưng năm mười tuổi, cháu bị chị kế dùng dao rạch mặt, từ đó bị hủy dung, trở nên vô cùng xấu xí."

"Thật ra hồi nhỏ cháu rất xinh đẹp, có rất nhiều bạn bè vây quanh. Nhưng sau khi bị hủy dung, bọn họ đều nói cháu là quái vật rồi dần dần xa lánh cháu."

"Chỉ có Tiêu Trạch Giai là chưa bao giờ rời bỏ cháu, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đều ở bên chăm sóc, bảo vệ cháu."

"Ông xem, đây là ảnh hai chúng cháu lên cấp hai, do lớp trưởng hồi đó chụp cho."

"Còn tấm này, trông bộ dạng mặt mũi bầm dập của Tiêu Trạch Giai có buồn cười không?"

"Lúc đó có người mắng cháu là đồ xấu xí, Tiêu Trạch Giai tức giận lắm, chạy đi đánh nhau với người ta. Hồi đó anh ấy toàn vì cháu mà gây sự với người khác, mặt mày bầm dập là chuyện thường như cơm bữa."

Bức ảnh Nam Tiêu đang chỉ là một tấm ảnh chụp chung một cặp thiếu niên thiếu nữ khoác vai nhau.

Bức ảnh mang đậm dấu ấn thời gian, phảng phất nét ngây ngô của tuổi học trò. Hai người trong ảnh mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, không ai khác chính là Nam Tiêu và Tiêu Trạch Giai của nhiều năm về trước.

Nam Tiêu nhìn bức ảnh, trong mắt ánh lên tia ấm áp.

"Anh ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với cháu, cho dù mặt cháu có ra nông nỗi này cũng không bỏ rơi cháu. Vì vậy, bây giờ cháu cũng không muốn bỏ rơi anh ấy, ông nội ạ."

Câu cuối cùng, Nam Tiêu nói với ông cụ Tạ.

Ông cụ Tạ sững sờ ngồi trên sofa, nhìn từng tấm ảnh trước mắt, hồi lâu không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, ông thở dài một hơi, khuôn mặt u ám như già đi cả chục tuổi, chống gậy đứng dậy, chậm rãi bước đi.

Nam Tiêu nhìn bóng lưng run rẩy của ông, trong lòng có chút khó chịu, nhưng không còn cách nào khác. Cô phải làm vậy, cô không thể cứ mãi chôn chân ở Tiêu gia.

"Cô và Tiêu Trạch Giai quen nhau từ sớm vậy à?"

Tạ Thừa Vũ đi đến bên cạnh cô, khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm, nhưng khí thế toát ra lại khiến người khác bất giác sợ hãi.

Nam Tiêu gật đầu:

"Phải, chúng tôi biết nhau từ khi có ký ức."

Nắm tay của Tạ Thừa Vũ từ từ siết lại, vang lên tiếng răng rắc.

"Vậy tại sao cô không cưới anh ta? Tại sao cô lại bỏ người mình thích không lấy, mà cứ nhất quyết phải cưới tôi!"

Giọng anh đột nhiên trở nên nặng nề.

Nam Tiêu không trả lời, chỉ mím chặt môi.

Tạ Thừa Vũ nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh. Nam Tiêu bị cơn bão đen đang cuộn trào trong mắt anh làm cho kinh hãi.

Cô gạt tay Tạ Thừa Vũ ra, lùi lại hai bước rồi nói:

"Bởi vì lúc đó quan hệ của chúng tôi chưa rõ ràng, hơn nữa trước đây hai chúng tôi quá thân thiết, tình cảm dành cho nhau vốn đã rất sâu đậm, nên không nhận ra tình bạn đã chuyển thành tình yêu."

"Cho nên, khi Tiêu gia đến tìm tôi để xung hỉ, vừa hay tôi cũng muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Nam gia nên đã đồng ý."

Dù sao thì chuyện này cũng không thể kiểm chứng, Nam Tiêu cứ thuận miệng bịa ra, Tạ Thừa Vũ cũng chẳng biết thật giả, nên cô cứ nói đại.

Đôi mắt Tạ Thừa Vũ tối sầm, cứ thế nhìn cô chằm chằm vài giây.

Nhiệt độ trong không khí ngày một giảm, da Nam Tiêu nổi lên một lớp da gà li ti.

Cô xoa xoa cánh tay lạnh ngắt, thật sự sợ hãi.

Nhưng đúng lúc này, Tạ Thừa Vũ đột nhiên không nói một lời mà quay đầu bỏ đi, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô.

Nam Tiêu nhìn cánh cửa đóng sầm lại, thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Tạ Thừa Vũ đã tạm thời bỏ qua chuyện này.

"Thừa Vũ, anh sao vậy. . ."

Tạ Thừa Vũ cuối cùng cũng ra khỏi phòng nghỉ của Nam Tiêu. Hứa Nhược Tân đang đứng chờ ở cửa lập tức đón lấy, lo lắng hỏi.

Tạ Thừa Vũ không hề dừng bước:

"Tôi ra ngoài một chuyến, cô cứ quay phim cho tốt đi."

Nói xong, anh liền rời đi.

Hứa Nhược Tân nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Thừa Vũ đang xa dần, cắn chặt môi, rồi lại quay đầu nhìn về phòng nghỉ của Nam Tiêu, đáy mắt ánh lên vẻ dữ tợn.

Tối về đến nhà, Nam Tiêu mở điện thoại, nhắn tin cho Tiêu Trạch Giai:

"Thấy bài đăng hôm qua của tớ chưa? Hôm nay ông cụ Tạ tìm tới tận cửa, chắc là ông tin vào quan hệ giữa tớ và cậu rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play