Nghe vậy, người nhà họ Tạ đưa mắt nhìn nhau.

Trong lòng họ sớm đã dậy sóng, nhưng không biết là do sững sờ hay vì lý do gì khác, lúc này không một ai lên tiếng.

Hứa Nhược Tân cũng không để tâm, tiếp tục nói:

"Tôi biết những lời này do tôi nói ra không thích hợp lắm, dù sao thân phận của tôi cũng khá khó xử. Nhưng tôi thật lòng thích Thừa Vũ, không nỡ nhìn anh ấy bị lừa dối, cũng không nỡ để mọi người trong nhà họ Tạ bị lừa dối."

"Vì vậy, tôi muốn vạch trần chuyện này, để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của cô Nam."

Lời này vừa dứt, người nhà họ Tạ như thể cuối cùng cũng phản ứng lại, ngoài sự kinh ngạc ra còn có những biểu cảm khác.

Chú Hai và thím Hai Tạ lộ vẻ khinh bỉ, như thể "loại người này sao lại thành người nhà họ Tạ được".

Chú Ba và thím Ba Tạ thì nhíu chặt mày, không biết đang nghĩ gì.

Tạ lão gia ngây người, ngồi thẳng đơ trên ghế, vẫn còn chìm trong cú sốc lớn chưa thể hoàn hồn.

Tạ Thừa Vũ đứng đó với vẻ mặt âm trầm, toàn thân tỏa ra khí tức đáng sợ.

Tạ Hoài Ngọc và Tạ Yên Nhiên là người phản ứng nhanh nhất. Tạ Hoài Ngọc lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Nam Tiêu mắng:

"Cô dám lén lút sau lưng anh tôi với người đàn ông khác? Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy!"

"Cô cầm tiền của nhà họ Tạ chúng tôi, ra ngoài tiêu xài cho đàn ông khác, cô thật quá vô liêm sỉ! Loại người như cô sao lại vào được cửa nhà họ Tạ tôi!"

Tạ Hoài Ngọc xối xả mắng Nam Tiêu một trận, nhưng không một ai đứng ra nói giúp cô một lời. Nam Tiêu tức đến muốn nổ phổi.

"Chuyện này. . . là thật sao. . ."

Tạ lão gia cuối cùng cũng lên tiếng, run rẩy đứng dậy, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Tiêu Tiêu, sao con lại làm chuyện này. . . ông thật sự rất đau lòng. . ."

Lúc Tạ lão gia nói câu đầu tiên, Nam Tiêu còn định giải thích.

Nhưng ngay sau đó, Tạ lão gia đã nói câu tiếp theo, rõ ràng là đã tin vào đoạn ghi âm của Hứa Nhược Tân, trực tiếp kết luận Nam Tiêu "ngoại tình ". Nam Tiêu lập tức không muốn nói thêm gì nữa.

Mánh khóe của Hứa Nhược Tân rất đơn giản, chính là ghi âm toàn bộ cuộc nói chuyện, sau đó dùng thủ thuật cắt ghép, biến lời nói của cô thành ý nghĩa hoàn toàn trái ngược.

Kỹ thuật cắt ghép của Hứa Nhược Tân rất cao tay, không nghe ra một chút sơ hở nào. Tạ lão gia lại không rành công nghệ cao, tin lời cô ta cũng không có gì đáng trách.

Chỉ là, ông thậm chí không cho Nam Tiêu một cơ hội giải thích, khiến Nam Tiêu không khỏi có chút lạnh lòng.

"Nam Tiêu, cô không có gì để nói à?"

Thấy cô mãi không nói, Tạ Hoài Ngọc tức giận nói:

"Cô đã làm ra chuyện làm nhục gia môn nhà họ Tạ như vậy, không nên quỳ xuống xin lỗi sao?"

Bảo cô xin lỗi, mà còn là quỳ xuống xin lỗi?

Lửa giận trong lòng Nam Tiêu bùng lên.

Cô ngước mắt lên, nói:

"Thứ nhất, tôi không hề ngoại tình. Đoạn ghi âm đó chỉ là được cắt ghép bằng thủ thuật, ý nghĩa hoàn toàn trái ngược với nguyên bản. Tôi không những không ngoại tình, mà còn chưa bao giờ thừa nhận mình ngoại tình trước mặt Hứa Nhược Tân!"

"Thứ hai, cho dù có thật là ngoại tình, thì dựa vào đâu mà chỉ trích một mình tôi? Anh ta—" cô chỉ vào Tạ Thừa Vũ:

"Không chỉ qua lại với người phụ nữ khác mà còn có con với cô ta."

"Nếu thực sự muốn chỉ trích, anh ta còn quá đáng hơn tôi rất nhiều, tại sao không chỉ trích anh ta mà lại chỉ trích một mình tôi? Chỉ vì tôi là phụ nữ dễ bắt nạt sao?"

"Mắng cô tất nhiên là vì cô không giữ phụ đạo!"

Tạ Hoài Ngọc gào lên:

"Đồ không biết xấu hổ nhà cô. . ."

"Còn nói đến phụ đạo? Anh có đi học không đấy, hay đi học chỉ để học cách bó não lại thôi?"

Nam Tiêu không chút nể nang, mắng thẳng vào mặt.

Cô tức đến run cả người, có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể nói ra, chỉ có thể người khác nói gì cô đáp lại nấy.

Cô biết trong thời đại này, quan điểm của mọi người về việc ngoại tình của nam và nữ khác nhau, phụ nữ ngoại tình là tội nặng thêm một bậc, đặc biệt là khi thân phận của cô và Tạ Thừa Vũ vốn đã không cân xứng.

Tạ Thừa Vũ làm chuyện sai trái, người khác sẽ không mắng anh, nhiều lắm chỉ nói anh vài câu lăng nhăng.

Nhưng cô vừa xảy ra chuyện, đã bị mọi người dậu đổ bìm leo, huống chi cô còn bị oan, cô không hề phản bội!

Tạ Hoài Ngọc bị mắng lại, tức điên, nhất thời muốn mắng Nam Tiêu thêm vài câu nhưng không biết nên mắng gì cho phải.

Mắt Tạ lão gia đã hoe đỏ, giọng run run nói:

"Tiêu Tiêu, ông biết ý con, ông không hề đối xử khác biệt với con và Thừa Vũ. Mặc dù Thừa Vũ là cháu ruột của ông, nhưng bao nhiêu năm nay con đã chịu bao nhiêu uất ức, ông đều đứng về phía con. . ."

"Nhưng chuyện này, dù ai trong hai con làm ra, ông cũng không thể chịu đựng được. . ."

"Thừa Vũ qua lại với con hát đó, còn làm ra một đứa nghiệt chủng, con nghĩ ông có thể chấp nhận được sao. . ."

"Ông không chấp nhận hai đứa nó, không chỉ vì thân phận của con hát đó không tốt, mà còn vì những chuyện xấu xa như ngoại tình trong hôn nhân và có thai trước hôn nhân, ông đều không thể chấp nhận được. . ."

Tạ lão gia mắng Hứa Nhược Tân là con hát ngay trước mặt cô ta, còn nói đứa con trong bụng cô ta là nghiệt chủng, rõ ràng là không chấp nhận con người cô ta, thậm chí không chấp nhận cả đứa con trong bụng cô ta.

Sắc mặt Hứa Nhược Tân khó coi đến cực điểm, cô ta không ngờ hôm nay không chỉ là buổi đấu tố Nam Tiêu, mà chính cô ta cũng rước họa vào thân.

"Ông ơi, nhưng con thật sự không làm gì cả, con bị oan. . ."

Nghe Tạ lão gia nói vậy, vành mắt Nam Tiêu đỏ lên.

Nam Tiêu không biết lời Tạ lão gia nói có thật lòng hay không, có lẽ trong lòng ông thật sự thiên vị cháu trai mình, chỉ là không muốn thể hiện ra thôi, nhưng những điều đó đều không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là trong một tháng qua, thái độ của Tạ lão gia đối với Hứa Nhược Tân cực kỳ cứng rắn, không hề có ý định nhượng bộ, thậm chí còn vì thế mà đánh Tạ Thừa Vũ một trận tơi bời.

Vì vậy Nam Tiêu biết, Tạ lão gia ít nhất không hề phân biệt đối xử với cô và Tạ Thừa Vũ.

Nhưng, cô thật sự bị oan, cô không hề làm những chuyện đó!

"Cô còn dám ngụy biện! Chị Nhược Tân đã đưa ra bằng chứng rồi, cô còn già mồm cãi láo. . ."

Tạ Hoài Ngọc vừa rồi bị Nam Tiêu mắng cho không nói nên lời, bây giờ thấy Nam Tiêu vẫn phủ nhận chuyện ngoại tình, liền tìm được cớ, lập tức phản công.

"Đủ rồi!"

Lúc này, một giọng nói âm trầm cắt ngang lời anh ta, là Tạ Thừa Vũ.

Từ lúc vào nhà, Tạ Thừa Vũ chưa hề nói một lời.

Giờ phút này mọi người nghe thấy giọng nói của anh, đều quay lại nhìn, chỉ thấy sắc mặt anh trầm đến có thể nhỏ ra nước đen, trong mắt rực cháy ngọn lửa phẫn nộ.

Anh bước nhanh đến trước mặt Nam Tiêu, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người khác, nắm lấy cổ tay Nam Tiêu kéo cô ra ngoài.

"Cô vẫn không chịu thừa nhận?"

Ra ngoài, Tạ Thừa Vũ âm trầm nhìn cô, chất vấn.

"Anh vẫn không chịu tin tôi?"

Nam Tiêu không trả lời, trực tiếp hỏi ngược lại.

Cô còn tưởng Tạ Thừa Vũ đưa cô ra ngoài là để hỏi rõ sự thật, không ngờ anh lại trực tiếp kết tội cô.

"Tôi chỉ tin vào mắt mình."

Tạ Thừa Vũ nói:

"Tôi đã thấy Tiêu Trạch Giai ôm cô giữa thanh thiên bạch nhật."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play