"Sau này lúc kết hôn nhất định phải báo cho tôi biết, nếu đi được tôi nhất định sẽ đến, không đi được cũng sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho hai người."
Nghiêm Hạo Ninh vội nói "Cảm ơn chị Tiêu", lúc này, anh lại trở về vẻ mặt nghiêm túc thường ngày.
Nam Tiêu hỏi vài câu về bạn gái của anh, Tiêu Trạch Giai chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe.
Sau khi biết cậu nhóc này đã có bạn gái, anh không hiểu sao lại có cảm giác nhẹ nhõm. Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?
Anh ngước mắt, nhìn gò má thanh tú của Nam Tiêu dù đã đeo khẩu trang, chìm vào suy tư.
***
Trong phòng nghỉ của Hứa Nhược Tân, cô ta và Chu Duệ Thành đang ngồi trên sô pha, còn Tạ Thừa Vũ đứng bên cửa sổ.
"Tạ tổng, Nhược Tân, hay là hai vị xem xét, chuyện này bỏ qua đi."
"Nam Tiêu là biên kịch chính của bộ phim này, thật sự đã bỏ ra rất nhiều công sức, hơn nữa chủ yếu là không có cô ấy thì thật sự không được."
"Dù sao lúc cô ấy đến đoàn phim cũng không phải lúc nào cũng quan sát quay phim, phần lớn thời gian cô ấy đều ở trong phòng nghỉ."
"Hay là để lúc nào có thời gian tôi tìm cô ấy nói chuyện, bảo cô ấy cố gắng ít ra ngoài, ít gặp mặt hai vị, hai vị thấy thế nào?"
Chu Duệ Thành rất quý Nam Tiêu, những chuyện lùm xùm này cũng khiến ông vô cùng bất mãn với Tạ Thừa Vũ và Hứa Nhược Tân.
Nhưng trớ trêu thay, hai người trước mặt lại là sếp lớn, ông không thể đắc tội, chỉ có thể kiên nhẫn khuyên giải.
Tạ Thừa Vũ đứng bên cửa sổ, mắt vẫn nhìn ra ngoài, gương mặt góc cạnh lạnh lùng không chút biểu cảm, chỉ có thần sắc hơi âm trầm, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Hứa Nhược Tân vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc, chưa thể hoàn hồn.
Cô ta không bao giờ ngờ rằng, con nhỏ xấu xí Nam Tiêu đó lại có quan hệ với cả Tiêu Trạch Giai và Nghiêm Hạo Ninh.
Đương nhiên, cô ta không có ý đồ gì với Tiêu Trạch Giai, cô ta chỉ thấy Nam Tiêu được một người ưu tú như vậy bảo vệ mà không khỏi tức giận.
"Thừa Vũ."
Cố gắng đè nén sự ghen tị và phẫn nộ trong lòng, Hứa Nhược Tân đứng dậy, mỉm cười nói:
"Em thấy lời đạo diễn Chu nói cũng không sai, đoàn làm phim quả thật rất cần cô Nam. Lúc trước suy nghĩ của em quá hạn hẹp, hay là chúng ta cứ để cô Nam ở lại đi."
Những lời này, Hứa Nhược Tân gần như phải nén lại cơn giận toàn thân mới nói ra được.
Cô ta đương nhiên rất muốn đuổi Nam Tiêu đi, nhưng không ngờ chuyện lại ầm ĩ đến mức này, sắp không thể cứu vãn được nữa.
Nhìn cái cách Tiêu Trạch Giai và Nghiêm Hạo Ninh bảo vệ Nam Tiêu, họ rõ ràng là làm thật.
Nếu Nam Tiêu thật sự phải đi, Tiêu Trạch Giai chắc chắn sẽ phủi tay bỏ đi.
Tiêu Trạch Giai vốn đã có gia thế lớn, lại là ngôi sao hàng đầu của làng giải trí, bao nhiêu năm nay kiếm được không ít tiền, tiền vi phạm hợp đồng một bộ phim anh ta hoàn toàn có thể bồi thường nổi.
Mà trọng lượng của Tiêu Trạch Giai trong đoàn làm phim còn lớn hơn bất kỳ ai. Nếu anh ta thật sự đi, Hứa Nhược Tân nhất định sẽ trở thành cái gai trong mắt của cả đoàn.
Không chỉ vậy, cô ta có thể còn bị bêu riếu trên mạng.
Để tránh tình huống đó xảy ra, cô ta chỉ có thể cắn răng nén lại mọi cơn giận.
Nghe vậy, Chu Duệ Thành trong lòng đã có câu trả lời, ông lại nhìn về phía Tạ Thừa Vũ:
"Tạ tổng, ngài thấy thế nào?"
Tạ Thừa Vũ mắt cũng không nhìn về phía này, giọng nói cũng nhàn nhạt:
"Cứ làm theo lời cô ấy nói."
Chu Duệ Thành thở phào nhẹ nhõm.
***
Lúc Nam Tiêu đang ở trong phòng nghỉ nói chuyện với Nghiêm Hạo Ninh và Tiêu Trạch Giai, Chu Duệ Thành đã tìm đến.
Chu Duệ Thành chào hỏi hai nam diễn viên, trên mặt nở nụ cười, nói với Nam Tiêu:
"Tiêu Tiêu, tôi và Tạ tổng đã bàn bạc rồi, công việc của cô sẽ không thay đổi, sau này chúng ta cứ làm việc như bình thường, cô thấy thế nào?"
Đây là bên phía Hứa Nhược Tân đã thỏa hiệp, ý là sẽ không đuổi cô đi nữa sao?
Nam Tiêu gật đầu:
"Được, tôi có thể chấp nhận."
Tiêu Trạch Giai chậm rãi đi tới, dựa vào cửa, nửa đùa nửa thật nói:
"Cứ thế cho qua luôn à? Bọn họ gây chuyện ầm ĩ, còn làm cho cậu chịu uất ức lớn như vậy, không đến xin lỗi cậu một tiếng sao?"
Nụ cười trên mặt Chu Duệ Thành cứng lại.
Thật ra ông cũng cảm thấy, cả về tình và lý, Hứa Nhược Tân và Tạ Thừa Vũ đều nên đến xin lỗi.
Nhưng vấn đề là, hai vị kia đều là sếp lớn, ông không dám nói.
Nam Tiêu huých khuỷu tay vào người Tiêu Trạch Giai một cái, rồi lườm anh:
"Đừng có kiếm chuyện."
Hành động này, vừa vặn bị Tạ Thừa Vũ đi từ phía đối diện đến nhìn thấy.
Anh dừng bước, mắt cũng không rời đi.
Nam Tiêu cũng thấy Tạ Thừa Vũ và Hứa Nhược Tân bên cạnh anh, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm.
Cô gật đầu với Chu Duệ Thành:
"Vậy cứ thế đã, tôi đi sửa kịch bản đây."
"Được, cô đi làm đi, có chuyện gì chúng ta lại bàn."
Chu Duệ Thành trở lại văn phòng đạo diễn. Hôm nay rõ ràng không làm việc gì nặng nhọc, nhưng ông lại cảm thấy kiệt sức, mệt đến mức sắp ngã quỵ.
Ông mở nhóm chat lớn của đoàn phim, thông báo: 'Kết quả đã có, công việc của biên kịch chính Tiêu Tiêu sẽ không thay đổi, các diễn viên cũng sẽ không thay đổi. Xin mọi người đừng suy đoán lung tung và truyền tin thất thiệt, ai vi phạm sẽ bị xử lý.'
Sau khi tin nhắn được gửi đi, bên dưới là một chuỗi "Đã nhận".
Sau đó, "nhóm chat nhỏ" trăm người mà mọi người lập trước đó náo nhiệt hẳn lên:
Nhà sản xuất Lưu: 'Rốt cuộc là tình hình thế nào vậy? Nam Tiêu và Tiêu Trạch Giai quen nhau từ trước à? Phim khởi quay gần một tháng rồi mà không thấy hai người họ có tương tác gì?'
Chuyên viên trang điểm Lily: 'Chắc chắn là quen nhau, mà không chỉ là quen biết đâu. Nhưng đúng là không thấy hai người họ có tương tác gì, hay là đang cố tránh né ở đoàn phim?'
Phụ trách ánh sáng Trương Chiêu: 'Tôi thấy cũng không phải là tránh né đâu. Tiêu Trạch Giai quá bận rộn, lịch trình dày đặc, anh ấy có ở đoàn phim được bao lâu đâu. Nam Tiêu thì phần lớn thời gian đều ở trong phòng nghỉ, không thấy họ tương tác cũng là chuyện bình thường.'
Tổ đạo cụ Trần Văn Quả: 'Thật ra tôi từng thấy Tiêu Trạch Giai vào phòng nghỉ của Nam Tiêu, hình như là buổi trưa, ở trong đó hơn nửa tiếng mới ra. Lúc đó tôi đã tò mò sao hai người họ quen nhau, giờ đó chắc là đang ăn cơm cùng nhau. Không ngờ, thật không ngờ.'
Biên tập Tiểu Lang: 'Ha ha ha, chuyện hôm nay đúng là như truyện sảng văn. May mà Nam Tiêu không đi, không thì tôi tức chết mất.'
Phục trang Trần Lan Nguyệt: 'Đúng đúng, Nam Tiêu là người tốt thế nào, tôi thấy cô ấy tốt hơn nhiều người. May mà cô ấy không đi, nếu không đổi biên kịch khác không biết sẽ ra sao nữa.'
Trong nhóm thảo luận sôi nổi, Nam Tiêu nhìn một chuỗi tin nhắn dài, suy nghĩ một lát rồi quyết định không nói gì.
Cô cứ ở lì trong phòng nghỉ, mãi đến rất khuya mới xem lại kịch bản, sửa chữa một vài chi tiết cho đến khi hoàn hảo mới gấp kịch bản lại, chuẩn bị tan làm về nhà.
Trải qua chuyện lần này, cô càng thêm yêu công việc của mình, nên mới nghiêm túc gọt giũa kịch bản đến vậy.
Sau này, nếu Hứa Nhược Tân lại đến đề nghị thay đổi kịch bản, trừ khi cô thấy có lý, còn không thì cô sẽ không nhượng bộ.
Nam Tiêu thu dọn đồ đạc xong, vừa ra khỏi cửa đã gặp Chu Duệ Thành cũng chuẩn bị tan làm về nhà. Hai người chào hỏi nhau rồi cùng đi ra ngoài.