Nam Tiêu đối với hắn rất lạnh nhạt, tại sao lại như vậy? Hắn đã làm gì sai sao?
Sau khi trở về phòng nghỉ, Nam Tiêu tiếp tục đọc kịch bản, sửa vài câu thoại cho cảnh tiếp theo, sau đó bắt đầu đọc sách.
Hơn mười hai giờ trưa, cô hơi đói, quyết định ra ngoài ăn cơm.
Cô vừa bước ra khỏi cửa thì thấy Tạ Thừa Vũ đang đứng ngay trước cửa phòng nghỉ, hai tay đút túi quần, nhìn cô chăm chú, không biết đã đứng đây bao lâu.
Nam Tiêu dừng bước, hỏi:
"Anh có việc gì sao?"
Lúc nói chuyện, cô liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai nhìn hai người họ mới tạm yên tâm.
Thực ra cô cũng không muốn tự ti như vậy, nhưng từ sau khi bị hủy dung, thế giới này đối với cô trở nên đặc biệt khắc nghiệt, sự tự ti đó đã ăn sâu vào xương tủy của cô.
Tạ Thừa Vũ nhìn chằm chằm Nam Tiêu, ánh mắt láo liên của cô đều lọt vào mắt hắn. Nam Tiêu có ý gì, rất sợ người khác biết quan hệ của hai người họ ư? Hắn đáng xấu hổ đến vậy sao?
"Tại sao cô lại tránh mặt tôi?"
Hắn cũng lười vòng vo, hỏi thẳng.
"Gần đây scandal đầy trời, chúng ta gặp nhau ở nơi công cộng không tiện lắm."
Nam Tiêu nói.
Lý do này rất chính đáng, nhưng Tạ Thừa Vũ vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn đang định nói thì một chàng trai trẻ tuổi, tuấn tú khoảng ngoài hai mươi bước tới.
Chàng trai này lờ Tạ Thừa Vũ đi, đến trước mặt Nam Tiêu, nói:
"Tiêu Tiêu, em tìm chị có việc."
Tạ Thừa Vũ vô thức nhìn về phía cậu ta.
Chàng trai này cao mét tám mấy, thân hình cao lớn rắn chắc, gương mặt rất lạnh lùng, mái tóc mái lòa xòa trước trán, rất giống hình mẫu hotboy thời đi học.
Lông mày hắn bất giác nhíu lại, nghiền ngẫm cái tên "Tiêu Tiêu", rồi hỏi:
"Cậu là ai?"
Chàng trai liếc hắn một cái, sắc mặt vô cùng không thiện cảm, điều này khiến ánh mắt Tạ Thừa Vũ cũng lạnh đi.
Nam Tiêu không hiểu, hai người đàn ông chưa từng gặp mặt này sao lại có vẻ không ưa nhau như vậy, là do từ trường không hợp bẩm sinh sao?
Cô vội nói:
"Đây là nam phụ của đoàn phim, Nghiêm Hạo Ninh, người đóng vai Thân vương."
Khi quay phim, Nghiêm Hạo Ninh mặc đồ cổ trang, trông khác hẳn với bình thường, Tạ Thừa Vũ lại không mấy quan tâm đến bộ phim của họ nên nhất thời không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Tạ Thừa Vũ nhìn chằm chằm Nghiêm Hạo Ninh, cậu ta là diễn viên của đoàn phim 'Khâm Phi Truyện' ? Vậy, cậu ta chính là người bạn mà Nam Tiêu đã đưa về nhà ăn cơm?
Nam Tiêu không biết Tạ Thừa Vũ đang nghĩ gì, cô dẫn Nghiêm Hạo Ninh về phòng nghỉ, hỏi:
"Hạo Ninh, em tìm chị có việc gì thế?"
Nam Tiêu năm nay hai mươi lăm tuổi, Nghiêm Hạo Ninh nhỏ hơn cô ba tuổi, nên khi đối mặt với Nghiêm Hạo Ninh, cô luôn vô thức dùng giọng điệu của một người chị.
Giọng Nghiêm Hạo Ninh có chút lạnh lùng:
"Anh ta vừa rồi cứ ở bên Hứa Nhược Tân, giờ lại đến tìm chị, em sợ có người nói ra nói vào về chị."
Nghe vậy, trong lòng Nam Tiêu dâng lên một tia ấm áp.
Đây không phải lần đầu tiên cô hợp tác với Nghiêm Hạo Ninh, nói chính xác thì đây là lần thứ ba.
Lần đầu tiên họ hợp tác là vài năm trước, khi Nghiêm Hạo Ninh còn là diễn viên quần chúng, được Nam Tiêu phát hiện ra thế mạnh và ưu điểm. Sau đó hai người nói chuyện, kết bạn WeChat, đến đoàn phim tiếp theo, Nam Tiêu đã đề cử Nghiêm Hạo Ninh vào vai nam thứ tư. Đó là lần đầu tiên Nghiêm Hạo Ninh có một vai diễn có tên tuổi.
Sau đó là năm nay, khi chuẩn bị cho 'Khâm Phi Truyện', Nam Tiêu cảm thấy hình tượng của Nghiêm Hạo Ninh rất hợp với vai nam phụ, lại đề cử cậu vào vai này, và đã thành công.
Vì vậy có thể nói, Nghiêm Hạo Ninh gần như là do một tay Nam Tiêu nâng đỡ.
Trong giới giải trí họ không được xem là bạn bè, nhưng Nghiêm Hạo Ninh luôn rất tôn trọng cô.
"Không sao đâu."
Nam Tiêu mỉm cười nói.
"Chuyện của chị và Tạ Thừa Vũ thực ra không phức tạp như vậy, chỉ là vì một số lý do mà kết hôn theo hợp đồng, bây giờ sắp ly hôn thôi. Chị ở đây mọi chuyện đều ổn, em không cần lo lắng."
Hôm nay rõ ràng là Nghiêm Hạo Ninh đến an ủi Nam Tiêu, nhưng cuối cùng lại thành Nam Tiêu an ủi Nghiêm Hạo Ninh.
Lâm Yên từng nói, tính cách của Nam Tiêu đã định sẵn mọi chuyện sẽ luôn như vậy. Thỉnh thoảng cô ấy lại giống Tiêu Trạch Giai, cảm thấy bực bội vì Nam Tiêu quá hiền lành.
Sắc mặt Nghiêm Hạo Ninh có chút lạnh lùng:
"Chị Tiêu Tiêu, em chỉ không muốn chị bị bắt nạt. Nếu có ai bắt nạt chị thì cứ đến tìm em, em sẽ ra mặt giúp chị."
Khóe môi Nam Tiêu khẽ cong lên:
"Được thôi, chị sẽ nhớ tìm em."
Nghiêm Hạo Ninh nhanh chóng rời đi. Nam Tiêu đang định đi ăn thì Tiêu Trạch Giai lại đến.
Tiêu Trạch Giai mang theo hai hộp cơm, anh ta đặt cơm lên bàn, ngồi xuống một cách thoải mái, nói:
"Mấy hôm nay tớ bận muốn điên, vừa phải quay hai bộ phim, vừa phải tham gia show giải trí, còn có một bộ phim sắp đóng máy nữa. . ."
"À mà, mấy hôm nay cậu thế nào rồi?"
Mấy ngày trước Nam Tiêu bị bạo hành mạng, Tiêu Trạch Giai có gọi điện hỏi thăm, nhưng công việc của anh ta nhanh chóng chất như núi, chuyện bạo hành mạng cũng được giải quyết nhanh chóng, nên anh ta không đến thăm Nam Tiêu, hôm nay mới có thời gian.
"Tớ vẫn ổn mà."
Nam Tiêu tháo khẩu trang, gắp một đũa cơm, vừa nhai vừa nói.
"Chỉ là chuyện bên phía Nam Phượng Quốc không được suôn sẻ lắm."
Cô nói một cách mơ hồ:
"Nhưng tớ thấy ông ta cũng không còn tha thiết với Nam Thanh Thanh nữa, chắc là không chịu nổi sự ngu ngốc của cô ta rồi. Tớ cứ xem tình hình thế nào đã."
Ở trước mặt Tiêu Trạch Giai, cô không cần phải giữ kẽ hình tượng, nên ăn rất vội, hạt cơm dính trên mặt cũng không hay biết.
Tiêu Trạch Giai tỏ vẻ ghét bỏ, mắng cô vài câu rồi đưa tay nhặt hạt cơm trên mặt cô xuống, ném vào thùng rác.
"À phải rồi, cậu và Nghiêm Hạo Ninh có quan hệ gì thế?"
Tiêu Trạch Giai giả vờ vô tình hỏi:
"Tớ vừa thấy cậu ta từ phòng nghỉ của cậu ra?"
"Ừ, là do tớ phát hiện ra mà. . ."
Nam Tiêu kể lại quá trình cô và Nghiêm Hạo Ninh quen nhau. Sau khi nghe xong, Tiêu Trạch Giai cuối cùng cũng yên tâm.
Anh ta nhìn Nam Tiêu ăn, dần dần, tốc độ ăn của anh ta chậm lại, cuối cùng dứt khoát đặt đũa xuống.
"Sao thế?"
Phát hiện anh ta có vẻ không ổn, Nam Tiêu thuận miệng hỏi.
Tiêu Trạch Giai đột ngột cúi đầu, nói:
"Không có gì."
Tim anh ta đập thình thịch, gần như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Anh ta đã nhận ra chuyện này từ mấy hôm trước, dạo gần đây anh ta rất thích nhìn Nam Tiêu, dù cô đeo khẩu trang hay không. Chẳng lẽ anh ta đã nảy sinh tình ý với Nam Tiêu?
Với tâm trạng rối bời, Tiêu Trạch Giai quay xong cảnh chiều, về nhà nghỉ ngơi một chút, rồi dọn dẹp những thứ từ lúc chuyển đến đây vẫn chưa thu dọn tử tế.
Anh ta mở một cái thùng, bên trong là những kỷ vật thời thơ ấu. Anh ta vốn định xem qua rồi cất đi, nhưng đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó, liền lục lọi bên trong.
Chưa đầy năm phút, anh ta đã tìm thấy một bức tranh cũ ố vàng, đó là "giấy chứng nhận kết hôn" anh ta vẽ hồi nhỏ, "giấy chứng nhận kết hôn" của anh ta và Nam Tiêu.
Nhìn hai đứa trẻ một nam một nữ được vẽ bằng bút sáp trên bức tranh, cùng với ba chữ "giấy chứng nhận kết hôn" xiêu vẹo, Tiêu Trạch Giai bật cười.