Bức ảnh chụp cảnh hành lang. Trong hành lang âm u, một đôi nam nữ đeo khẩu trang, tay xách đồ ăn, kề vai nhau đi về phía cửa.

Người phụ nữ đeo khẩu trang không ai khác chính là Nam Tiêu, cô đang nghiêng đầu nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, đáy mắt ngập tràn ý cười.

Còn người đàn ông kia thân hình cao lớn, đội mũ lưỡi trai và khẩu trang màu đen. Tạ Thừa Vũ không thấy rõ mặt anh ta, chỉ thấy anh ta và Nam Tiêu đứng sát nhau đến thế.

Hơn nữa, ngoài túi đồ ăn trên tay, trên người anh ta còn đeo một chiếc túi xách.

Ngón tay thon dài của Tạ Thừa Vũ khẽ lướt, phóng to bức ảnh.

Hắn thấy rất rõ, chiếc túi người đàn ông này đeo chính là chiếc Chu Văn mang đến cho Nam Tiêu sáng nay.

Giây phút này, trong lòng Tạ Thừa Vũ dâng lên một cảm giác khó tả.

Thì ra, chiếc túi đó không phải mua cho hắn?

Hắn từ từ đứng dậy, đôi mày nhíu chặt đến cực điểm.

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của người đàn ông trong ảnh rồi úp điện thoại xuống bàn, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ.

Bây giờ là bốn giờ rưỡi chiều, vẫn chưa đến giờ cơm, Tạ Thừa Vũ định tiếp tục làm việc.

Cuộc hôn nhân của hắn và Nam Tiêu chỉ là một cuộc giao dịch, giống như hắn có thể có Hứa Nhược Tân thì Nam Tiêu cũng có thể có người khác. Cô ở bên ai cũng không thành vấn đề, nhưng tại sao cứ nghĩ đến bức ảnh kia, lòng hắn lại có chút không thoải mái?

Là do lòng tự tôn của đàn ông đang tác oai tác quái sao?

Tạ Thừa Vũ day day mi tâm, không tài nào đọc nổi tài liệu nữa.

Sau khi tắt máy tính, hắn đứng dậy, cầm chìa khóa xe và điện thoại rồi rời khỏi văn phòng.

***

Chiều nay vừa rời khỏi phim trường, Tiêu Trạch Giai đã sấn tới, nằng nặc đòi đi ăn lẩu với cô.

Nam Tiêu thấy anh ta vừa xoa bụng vừa kêu đói thì đành bất lực, đành dẫn anh ta ra chợ mua đồ ăn rồi cùng về nhà.

Khoảng năm giờ, sau khi Nam Tiêu bày bát đũa xong, Tiêu Trạch Giai cũng bưng đĩa rau vừa rửa sạch lên.

Nước lẩu trong nồi bắt đầu sôi ùng ục, Nam Tiêu gọi Tiêu Trạch Giai ngồi xuống, hai người bắt đầu ăn.

"À phải rồi, có phải sắp đến sinh nhật Nam Phượng Quốc không?"

Tiêu Trạch Giai đang nhai cuộn thịt dê, đột nhiên nhớ ra gì đó liền hỏi.

"Năm nay cậu có về không?"

Vừa nghe đến tên người đó, sắc mặt Nam Tiêu lập tức lạnh đi:

"Tùy tình hình đã."

Tiêu Trạch Giai xoa đầu cô:

"Cậu muốn về thì về, không muốn thì thôi."

"Nếu Nam Phượng Quốc bắt nạt cậu thì cứ gọi cho tớ, tớ đến trút giận giúp cậu."

Nam Tiêu bật cười:

"Được rồi, có cậu che chở, tớ yên tâm rồi."

Tiêu Trạch Giai ngẩn người nhìn nụ cười rạng rỡ của Nam Tiêu.

Vài giây sau, anh ta ho sặc sụa, Nam Tiêu vội rót một cốc nước đưa qua:

"Cậu sao thế? Người lớn tướng rồi mà ăn cơm còn bị nghẹn."

Mặt Tiêu Trạch Giai đỏ bừng, anh ta nhận lấy cốc nước uống liền mấy ngụm mới tạm ổn.

Anh ta nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Nam Tiêu, nói:

"Mặt cậu xinh thế này, không định ra mắt làm nghệ sĩ à?"

"Thôi thôi thôi, tớ không làm được nghề đó đâu."

Mấy năm nay, Nam Tiêu đã theo không ít đoàn phim, cô hiểu rõ hơn ai hết diễn viên vất vả thế nào. Sự vất vả này không chỉ thể hiện ra bên ngoài mà còn bao gồm vô số quy tắc ngầm, cô không đời nào dấn thân vào đó.

Nghĩ đến giới giải trí hỗn tạp, Tiêu Trạch Giai cũng cảm thấy không thể để Nam Tiêu làm những việc đó, bèn nói:

"Vậy cậu cứ tiếp tục làm biên kịch là được rồi. Thực ra trông cậu bây giờ vẫn rất giống hồi bé, chỉ là các nét hồi nhỏ đã phát triển đầy đủ hơn thôi. . ."

Nam Tiêu bị hủy dung năm mười tuổi, trước đó cô vẫn luôn là một nàng công chúa nhỏ xinh đẹp. Khi ấy, để bảo vệ cô khỏi bị "lưu manh nhí" bắt nạt, Tiêu Trạch Giai đã đánh nhau với không ít đứa trẻ lớn tuổi hơn.

Nam Tiêu nhớ lại chuyện năm xưa, trong lòng dâng lên một sự ấm áp, cô gắp cho Tiêu Trạch Giai một miếng sách bò mà anh ta thích ăn nhất.

Lúc này, quản lý của Tiêu Trạch Giai gọi tới, báo có một sự kiện khẩn cấp cần tham gia, Tiêu Trạch Giai phải qua đó ngay lập tức. Cúp điện thoại xong, anh ta thở dài một tiếng, thu dọn qua loa rồi rời đi, để lại Nam Tiêu một mình ăn tối.

Chưa đầy vài phút sau, chuông cửa vang lên. Nam Tiêu tưởng Tiêu Trạch Giai quay lại, ghé mắt mèo nhìn thử thì thấy người đứng bên ngoài là Tạ Thừa Vũ.

Nam Tiêu sững người.

Sao Tạ Thừa Vũ lại đến đây? Anh ta biết cô ở đây từ lúc nào?

"Cốc, cốc, cốc."

"Nam Tiêu, mở cửa."

Khi có người ghé mắt mèo nhìn ra ngoài, ánh sáng từ trong nhà sẽ bị che khuất, người đứng ngoài cửa sẽ biết có người bên trong, nên Tạ Thừa Vũ mới lên tiếng.

Nam Tiêu lập tức đứng thẳng dậy, nói "chờ một chút" rồi quay lại đeo khẩu trang, sau đó chạy ra mở cửa cho Tạ Thừa Vũ.

"Cô đang ăn cơm à?"

Tạ Thừa Vũ bước vào, nhìn thấy nồi lẩu đang sôi sùng sục, rồi lại thấy hai bộ bát đũa trên bàn, sắc mặt khẽ trầm xuống, hỏi:

"Cô ăn cơm với ai?"

"Lâm Yên."

Nam Tiêu buột miệng trả lời theo phản xạ.

Tạ Thừa Vũ quét mắt nhìn quanh. Căn hộ Nam Tiêu thuê có một phòng khách và một phòng ngủ, cửa phòng ngủ đối diện với hắn, hắn có thể thấy rõ bên trong không có ai, còn nhà bếp và phòng tắm cũng không có vẻ gì là có người.

Hắn quay đầu lại:

"Lâm Yên đâu rồi?"

"Cô ấy đi rồi."

Nam Tiêu nói:

"Lúc đang ăn thì cô ấy đột nhiên có việc, vừa mới đi thôi."

Tạ Thừa Vũ "ừ" một tiếng, đúng lúc này điện thoại hắn reo. Hắn liếc nhìn màn hình, thấy tên Lệ Cảnh Đình liền bắt máy:

"Sao thế?"

"Thừa Vũ."

Đầu dây bên kia, giọng Lệ Cảnh Đình vang lên.

Vì xung quanh khá yên tĩnh nên Nam Tiêu cũng nghe thấy giọng nói của anh ta.

"Tớ và Lâm Yên đang đi mua sắm, hãng đồng hồ mà cậu thích tháng này ra mẫu mới, bọn tớ vừa hay thấy. Tớ gửi ảnh qua cho cậu, xem thích cái nào nhé."

Tạ Thừa Vũ liếc nhẹ Nam Tiêu. Dù cô đang đeo khẩu trang nhưng có thể thấy rõ vẻ mặt cô có chút kinh ngạc.

Cảm nhận được ánh mắt của Tạ Thừa Vũ, vẻ kinh ngạc của Nam Tiêu chuyển thành ngượng ngùng.

Cô vội cúi đầu, chỉ ước có cái hố nào để chui xuống.

Tạ Thừa Vũ quay đi, hỏi người trong điện thoại:

"Cậu và Lâm Yên ra ngoài từ lúc nào?"

"Từ trưa."

Lệ Cảnh Đình đáp:

"Sao vậy?"

Tạ Thừa Vũ lại liếc Nam Tiêu, đầu cô gần như cúi gằm xuống ngực, mặt nóng ran như lửa đốt.

Tạ Thừa Vũ nói một câu "Không có gì" rồi cúp máy.

Sau đó, hắn quay sang nhìn Nam Tiêu.

Mười ngón tay Nam Tiêu đan chặt vào nhau, lòng dạ rối bời, không biết phải giải thích với Tạ Thừa Vũ thế nào.

Cô không mấy khi nói dối, vất vả lắm mới nói dối một lần lại bị bắt tại trận, thật quá xấu hổ.

"Tại sao lại lừa tôi?"

Giọng Tạ Thừa Vũ vang lên trên đỉnh đầu, tuy nghe rất bình tĩnh nhưng dường như ẩn chứa một tia nguy hiểm.

Nam Tiêu thầm nghĩ, dù Tạ Thừa Vũ chẳng hề quan tâm đến mình, nhưng kiểu người ở địa vị cao như hắn chắc chắn rất ghét bị lừa dối. Bị cô lừa ngay tại trận thế này, hắn có phản ứng như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play