Nói đến đây, ánh mắt Trần Giai Di tràn ngập oán hận, còn Lâm Yên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Trần Giai Di nhìn chằm chằm Lâm Yên một lúc, thấy cô không có phản ứng gì, lập tức lại quay về bộ dạng yếu đuối vô tội, rồi còn bật khóc.
"Chị Lâm Yên, em xin chị, chị thành toàn cho chúng em đi. Anh Cảnh Đình có tình cảm với em, chỉ là anh ấy ngại chị nên một mực không thể thừa nhận. Em thật sự rất đáng thương. . ."
Trần Giai Di là một người rất giỏi khóc. Người khác khóc thì mũi đỏ hoe, sụt sịt nước mũi, không có chút thẩm mỹ nào, nhưng Trần Giai Di khóc trông vừa yếu đuối vừa vô tội, chỉ khiến người ta muốn thương cảm, an ủi.
Lâm Yên nghĩ, chắc hẳn Trần Giai Di đã khóc như vậy với Lệ Cảnh Đình không biết bao nhiêu lần, và Lệ Cảnh Đình có lẽ rất xiêu lòng trước kiểu này, nếu không tại sao lại đối xử tốt với Trần Giai Di như vậy?
Nhưng cô thì hoàn toàn trái ngược với Trần Giai Di. Cô là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, bao năm qua vì Lệ Cảnh Đình mà đã thu bớt sự sắc sảo của mình, nhưng bản chất cô vẫn là một người mạnh mẽ, điều này cô không thể thay đổi được.
Vậy nên xem ra, cô và Lệ Cảnh Đình thực ra không hề hợp nhau. Chẳng qua bao năm qua cô quá yêu Lệ Cảnh Đình, luôn nhẫn nhịn anh, nên hai người mới không vì tính cách mà nảy sinh mâu thuẫn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT