Nam Tiêu liếc nhìn cánh tay của Tạ Thừa Vũ. Cánh tay rắn chắc này đầy cơ bắp, đánh một cái e là chỉ làm đau tay cô, nên cô không thèm đánh.
Sau đó, cô lại không nhịn được mà liếc nhìn vầng trán bị rách một mảng của anh.
Dù vết thương đã bị tóc mái che khuất, nhưng nếu nhìn gần vẫn có thể thấy một chút sẹo. Tuy nhiên, Nam Tiêu không hề đau lòng. Tối qua Tạ Thừa Vũ khốn nạn như vậy, anh bị đánh cũng đáng đời.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trên trán cô cũng có một vết thương, là tối qua lúc cô bảo vệ Lâm Yên đã vô tình bị đập trúng, và chính Tạ Thừa Vũ đã tự tay băng bó cho cô.
Chỉ là vết thương của cô rất nông, hôm nay đã lành hẳn, lúc trang điểm dùng kem che khuyết điểm một chút là đã không còn nhìn thấy nữa.
Cô quay đầu, lạnh lùng nói:
"Chuyện hôm qua đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa. Cũng xin Tạ tổng sau này đừng nhắc lại."
Đây là ý từ chối nói chuyện với hắn. Tạ Thừa Vũ im lặng, trong lòng buồn bực vô cùng.
Đúng lúc này, đèn trên trần đột nhiên nhấp nháy, giống như ánh đèn sân khấu lúc sáng lúc tắt, làm người ta chói mắt.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play