Đã nhiều năm trôi qua, những lời nói đó vẫn như âm thanh văng vẳng, ám ảnh trong tâm trí anh.
Khi lớn lên, anh đã từng nói chuyện với Trịnh Lệ Như về vấn đề này. Dù cho thời thơ ấu đã bị bà làm tổn thương sâu sắc, nhưng dù sao đó cũng là mẹ ruột của anh, anh cũng hy vọng có thể hàn gắn mối quan hệ. Nhưng Trịnh Lệ Như đã nói gì?
Bà nói lúc đó anh còn là một đứa trẻ, mà trẻ con thì đứa nào chẳng bị mắng. Anh so đo nhiều như vậy thật là nhỏ nhen, chẳng giống đàn ông chút nào.
Nghe những lời đó, Tạ Thừa Vũ biết rằng không thể nào nói chuyện được với mẹ mình nữa.
Anh ngẫm lại quá khứ, tuy có đủ cả cha lẫn mẹ, nhưng họ chưa bao giờ chăm sóc anh.
Từ khi sinh ra, mẹ đã ném anh cho bảo mẫu chăm sóc. Anh gần như không nhận được bất kỳ tình thương nào của cha mẹ, chỉ có ông bà nội là yêu thương chăm sóc anh.
Vì vậy, trước khi gặp Nam Tiêu, ông bà nội mới là người quan trọng nhất trong lòng anh. Còn cha mẹ, qua bao nhiêu năm xa cách và mắng nhiếc, đã dần trở thành những ký hiệu vô hồn.
Anh ngẩng đầu, nhìn Trịnh Lệ Như nói:
"Thể diện là do mình tự tạo ra. Nếu mẹ thật sự cảm thấy mất mặt, đó cũng không phải do con gây ra. Con không cần phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mẹ."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT