Sau khi về đến nhà, nghĩ đến chuyện đã trải qua hôm nay, nghĩ đến ông cụ Lệ bệnh tình nguy kịch, sắc mặt xanh xao yếu ớt, nghĩ đến Lệ Cảnh Đình đáng hận, nghĩ đến thân hình gầy gò của anh, và cả ánh mắt khao khát không hề che giấu khi anh nhìn cô, Lâm Yên chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng phiền muộn.
Cô thở dài, nằm dang tay chân trên giường, lấy điện thoại ra định gọi cho Nam Tiêu.
Nhưng rồi lại nhớ đến mấy ngày trước, cô luôn vì chuyện với Lệ Cảnh Đình mà tìm Nam Tiêu, đã than khổ với Nam Tiêu mấy bận, hơn nữa Nam Tiêu cũng đã bỏ ra rất nhiều thời gian làm việc và ở bên gia đình để đến với cô.
Nghĩ vậy, Lâm Yên đột nhiên không muốn than thở với Nam Tiêu nữa.
Mặc dù bạn bè là bến đỗ để ta nương tựa khi thất vọng, nhưng ai cũng là người lớn rồi, mỗi ngày đều có bao nhiêu việc phải làm, ai mà không có vài chuyện phiền lòng chứ?
Nếu cứ mãi làm thùng rác cảm xúc cho bạn bè, dù có cam tâm tình nguyện, cũng sẽ có lúc mệt mỏi.
Cô không muốn Nam Tiêu bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của mình, hơn nữa cô cũng cảm thấy cứ luôn nói những chuyện không vui sẽ ảnh hưởng đến năng lượng của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT