Nói xong, trước vẻ mặt tức đến giậm chân của Tiêu Trạch Giai, Nam Tiêu đẩy anh ra ngoài.
Tại nhà chính của Tạ gia, Tạ lão gia tử ngồi trên chiếc ghế thái sư, vẻ mặt đầy suy tư.
Khi thím Trương mang trà đến, Tạ lão gia tử gọi bà lại, hỏi:
"Mấy ngày nay Thừa Vũ và Tiêu Tiêu vẫn như vậy sao?"
"Như vậy" ở đây là chỉ việc họ ở riêng phòng, ngày thường ai bận việc nấy, gần như không gặp mặt.
Thím Trương gật đầu:
"Vâng ạ, ở chung một nhà mà mấy ngày không gặp nhau một lần, thế này thì làm sao được. . ."
Tạ lão gia tử "bốp" một tiếng đập mạnh vào tay vịn:
"Thằng nhóc vô dụng này, thật chẳng ra làm sao!"
Mắt thím Trương đảo một vòng, bà ghé lại gần nói:
"Tôi thấy Tiêu Tiêu là một đứa bé rất tốt. Nếu hai đứa nó có thể tiếp xúc nhiều hơn, Thừa Vũ nhất định sẽ thích con bé. Hay là chúng ta nghĩ cách đi ạ. . ."
Nam Tiêu không hề hay biết chuyện đang xảy ra ở nhà chính Tạ gia. Mấy ngày nay cô vẫn ở phim trường quan sát diễn xuất, lúc rảnh rỗi thì đọc sách, viết kịch bản, cuộc sống rất trọn vẹn.
Nhưng chiều hôm đó, Tạ Thừa Vũ lại tìm đến cô, nói:
"Tối nay có thời gian không, đi dự tiệc tối với tôi."
Nam Tiêu có chút ngạc nhiên:
"Tiệc tối gì ạ?"
Cô và Tạ Thừa Vũ là vợ chồng bí mật, bình thường Tạ Thừa Vũ có tiệc tùng đều tự đi một mình, hoặc tìm đại một người trong phòng thư ký đi cùng. Chưa bao giờ có chuyện anh bảo Nam Tiêu đi cùng.
"Là tiệc của bên chú hai, chỉ có vài người trong nhà tham gia thôi."
Nghe vậy, Nam Tiêu liền hiểu ra.
Người nhà họ Tạ đều biết tình hình hôn nhân của hai người, và họ cũng đang ngấm ngầm cười nhạo cô, cười cô từ nhỏ đã bị hủy dung, cười cô kết hôn ba năm mà không gặp được chồng. Những điều này Nam Tiêu đều biết.
Vì vậy, niềm vui vừa mới nhen nhóm vì được đi dự tiệc cùng Tạ Thừa Vũ, nay lại tan biến không còn dấu vết khi nghĩ đến việc sắp phải gặp mặt người nhà họ Tạ.
Nam Tiêu cúi mắt, nói:
"Vâng."
Cô không muốn đi dự tiệc cùng Tạ Thừa Vũ, nhưng hiện tại hai người vẫn chưa chính thức ly hôn, những việc thuộc "phận sự của người vợ" này cô đều sẽ làm.
Nhưng trong lòng lại có một giọng nói thầm thì: Tạ Thừa Vũ đã để mặc Hứa Nhược Tân gọi anh là chồng trước mặt mọi người, anh đã không làm tròn "phận sự của người chồng", vậy dựa vào đâu mà cô phải làm những việc "phận sự của người vợ" kia cho anh?
Vậy nên, việc cô đồng ý đi cùng Tạ Thừa Vũ lúc này, rõ ràng là vì muốn được ở bên cạnh anh.
Nam Tiêu cảm thấy suy nghĩ này thật đáng sợ. Cô sắp ly hôn với Tạ Thừa Vũ rồi, đáng lẽ phải nhanh chóng quen với việc không có anh tồn tại, sao lại có thể vì được ở bên anh mà cảm thấy mừng thầm?
Vì vậy, cô phải nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ đó.
Đến tối, Nam Tiêu và Tạ Thừa Vũ đến một trang viên nhỏ ở ngoại ô. Sau khi đỗ xe, họ được người phục vụ dẫn vào phòng tiệc.
Hôm nay đến dự tiệc chỉ có chưa đến mười người, đều là những thành viên cốt cán của Tạ gia, trong đó có chú hai và thím hai của Tạ Thừa Vũ.
Người chú hai này là một người đàn ông trung niên béo phệ, nhầy nhụa, vô cùng háo sắc, thường xuyên lợi dụng lúc không ai để ý mà nhìn chằm chằm vào cơ thể Nam Tiêu một cách thèm thuồng, khiến cô vô cùng kinh tởm.
Thím hai là một người đàn bà chua ngoa, hợm hĩnh. Một năm trước đã từng cố gắng đưa cháu gái lên giường Tạ Thừa Vũ nhưng bị anh ném ra ngoài, chuyện đó cũng khiến Nam Tiêu rất tức giận.
Lúc chào hỏi, Nam Tiêu chỉ lạnh nhạt gọi một tiếng "Chú hai, thím hai" rồi không nói gì nữa, sự ghét bỏ đối với hai người này vô cùng rõ ràng.
Nhưng hôm nay, chú hai và thím hai lại thay đổi thái độ, cứ sáp lại gần cô hỏi han đủ thứ, thậm chí còn có vẻ như đang cố gắng lấy lòng, nịnh nọt cô, khiến Nam Tiêu vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, trông khá điển trai bước tới. Anh ta vừa nhìn thấy Nam Tiêu đã lộ ra ánh mắt khinh bỉ, không hề che giấu.
Thím hai lén véo anh ta một cái, nhỏ giọng nói:
"Thu cái ánh mắt đó lại, chào chị dâu đi!"
Tạ Hoài Ngọc kỳ quặc nhìn mẹ mình. Mẹ anh ta xưa nay cũng coi thường Nam Tiêu như anh ta, sao bây giờ lại bảo anh ta gọi chị dâu?
Mắt anh ta đảo một vòng, trước tiên gọi một tiếng "Chị dâu", giọng điệu có chút mỉa mai, rồi chậm rãi nói:
"Mọi người đều là người một nhà, khó khăn lắm mới ngồi lại với nhau, sao chị dâu còn không chịu lộ mặt thật ra thế. Khách sáo quá rồi, chị dâu tháo khẩu trang ra cho mọi người xem đi."
Dứt lời, sảnh tiệc đang náo nhiệt bỗng chốc im phăng phắc.
Chú ba và thím ba, những người vốn hiền lành, thật thà, nhíu mày nhìn Tạ Hoài Ngọc, vẻ mặt không đồng tình. Mấy người em họ khác thì lộ ra ánh mắt hóng chuyện.
Nam Tiêu ngước mắt nhìn Tạ Hoài Ngọc, ánh mắt rất lạnh.
Tên Tạ Hoài Ngọc này trước đây luôn mỉa mai cô, khiến cô mất mặt trước mọi người.
Lúc đó cô còn nể mặt Tạ Thừa Vũ, mỗi lần đều ngậm đắng nuốt cay, rồi trốn về phòng khóc thầm. Nhưng bây giờ cô không muốn nhịn nữa.
Cô lạnh lùng nhìn Tạ Hoài Ngọc:
"Cậu biết rõ tôi bị hủy dung mà còn bảo tôi cho mọi người xem, cậu có ý gì vậy? Lương tâm của cậu bị chó ăn rồi à?"