Tạ Thừa Vũ thu tay về, giọng nói buổi sáng hơi khàn, vừa quyến rũ vừa khiêu gợi:
"Xin lỗi, anh có thói quen ôm đồ khi ngủ, có lẽ đã vô thức ôm em vào lòng."
Nam Tiêu thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải cố ý là được. Cô xuống giường đi tắm rửa.
Đang tắm dở, cô đột nhiên nhớ ra, trước đây không phải là chưa từng ngủ chung giường với Tạ Thừa Vũ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, hai người đều bình an vô sự. Tạ Thừa Vũ có thói quen ngủ ôm đồ từ khi nào vậy?
Nhất thời, cô không biết liệu có phải những đêm trước Tạ Thừa Vũ tình cờ không ôm, hay là vừa rồi anh đang lừa cô. Suy nghĩ mãi cũng không ra, cô chỉ có thể cố gắng tránh ngủ chung với Tạ Thừa Vũ sau này, rồi thở dài tiếp tục tắm rửa.
Sau khi Tạ lão gia được Tạ Thừa Vũ đưa về nhà, thím Trương lập tức đến, hạ giọng hỏi:
"Lão gia, tối qua thế nào rồi ạ?"
Bà đương nhiên là đang hỏi về tiến triển giữa Nam Tiêu và Tạ Thừa Vũ. Tạ lão gia che miệng cười:
"Thằng nhóc thối đó hôm qua nhân lúc ông ngủ đã lẻn vào phòng Tiêu Tiêu. Nó còn tưởng ông ngủ say không biết gì, thật ra ông bị mất ngủ, có ngủ được đâu. Nó ấy à. . ."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT