Mở mắt ra, cô thấy mình và Tiêu Trạch Giai đang ngồi trên bãi cỏ, xung quanh đã có một vòng người vây kín. Tất cả mọi người đều đang nhìn cô với vẻ không thể tin nổi, chính xác hơn là họ đang há hốc miệng nhìn chằm chằm vào mặt cô, vẻ mặt hoàn toàn chết lặng.
Nam Tiêu có chút khó hiểu, đưa tay lên sờ mặt, nhưng ngay khoảnh khắc ngón tay chạm vào má, cô sững người. Khẩu trang của cô đâu rồi?
Cô đưa cả hai tay lên mặt quờ quạng, khẩu trang quả thật đã biến mất, tim cô thót lại.
Từ năm mười tuổi cô đã bắt đầu đeo khẩu trang, bao nhiêu năm như vậy đã thành thói quen. Cảm giác không đeo khẩu trang ngồi dưới ánh mặt trời thế này chẳng khác gì không mặc quần áo, cả người Nam Tiêu trở nên khó chịu.
Ngay sau đó, cô cảm thấy buồn nôn, vội ôm ngực nôn ra một ngụm nước.
Tiêu Trạch Giai lập tức vỗ nhẹ vào lưng cô:
"Vừa rồi bị sặc nước à?"
Nam Tiêu gật đầu, Tiêu Trạch Giai liền ôm cô đứng dậy:
"Anh đưa em đi nghỉ một lát."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play